Bóng tối từ từ bao trùm lấy cô, nước biển lạnh lẽo cuốn tới, gần như muốn dìm cô chết đuối, mờ mịt không tìm thấy bất kỳ điểm gì để chống đỡ. Chợt nghĩ đến một chuyện rất kỳ quái.
Ba tháng trước, Kỷ Trà Thần đi Nhật Bản công tác, chỉ vài ngày rồi trở lại. Có một đêm, cô uống nhiều sữa tươi một chút, cũng cảm thấy mệt mỏi, giữa mơ hồ, dường như cảm thấy có người đè mình, nắm hai tay của mình, hơi thở nóng rực, dùng sức mạnh, không cho phép cô cự tuyệt, hung hăng đoạt lấy cô.
Trong đêm tối không thấy rõ người nằm trên thân thể mình, nhưng cảm giác là Kỷ Trà Thần. Bởi vì ngoại trừ Kỷ Trà Thần Kỉ gia ra, sẽ không có người ban đêm dám xông vào phòng của cô. Nhưng ngày thứ hai, phát hiện trên giường không có gì cả, người giúp việc cũng nói Kỷ Trà Thần chưa bao giờ đã trở lại. Còn tưởng rằng mình gặp một giấc mơ ngu ngốc, âm thầm mắng mình thật lâu.
Nhưng hôm nay xem ra, hình như không chỉ là mộng mà thôi!
Ninh Tự Thủy mới vừa đi tới bên ngoài phòng, liền nghe thấy tiếng một cô gái xa lạgào to: "Kỷ thiếu gia bị thương. . . . . . Kỷ thiếu gia bị thương ư! Đây quả thực là tin tức lớn trong ngày, so với tin Tổng thống Bush yêu Sadam còn ly kỳ hơn. . . . . ."
"Được rồi, Tiểu Ngư Nhi, đừng nhảy nhảy loạn." Nhìn thấy vẻ mặt Kỷ Trà Thần càng ngày càng lạnh thì Kỷ Gấm Sóc vội vàng đem bảo bối của mình ôm trong ngực, nắm hai tay của cô, không cho phép động tay động chân đối với Kỷ thiếu gia.
Ninh Tự Thủy gõ gõ cửa, đi tới, thấy Kỷ Gấm Sóc hơi sững sờ, gật đầu, dịu dàng giọng nói nói: "Chào anh. . . . . ."
"Xin chào, chúng ta đã gặp nhau. Tôi là Kỷ Gấm Sóc, người này là anh em tốt của tôi. Vị này là vị hôn thê của tôi, Tiểu Ngư Nhi". Đôi con ngươi của Kỷ Gấm Sóc bên dưới gọng mắt kính bằng kim loại rất ôn hòa, ngũ quan tinh xảo, sạch sẽ xinh đẹp. Làm cho người ta nhìn thấy, suy nghĩ đầu tiên chính là: tao nhã lịch sự, tác phong nhanh nhẹn, ôn hòa, như một quân tử.
Nhưng con cá nhỏ Tiểu Ngư Nhi trong ngực quân tử cũng không dịu dàng, thò đầu ra, ánh mắt chớp chớp, hiếu kỳ nói: "Kỷ thiếu gia có vợ ? Trời ạ! Tôi lại không biết, chỉ có Tiểu Ngư Nhi tôi là không biết chuyện gì".
Ninh Tự Thủy nở nụ cười: "Chào mọi người, tôi là Ninh Tự Thủy. Các vị có thể gọi tôi Tự Thủy". Ánh mắt len lén nhìn Kỷ Trà Thần, nằm sấp trên giường, siết chặt nắm tay, nhìn dáng dấp biết tâm tình không quá tốt.
"Tự Thủy, Tự Thủy? thời gian như nước, yên tĩnh như nước. . . . . . Có phải không ? Dáng dấp của cô thích hợp cổ xưa a. . . . . ." Trong lúc cô còn đang ngẩn người thì Tiểu Ngư Nhi đi tới trước mặt cô.
"À?" Cổ xưa? Đây coi là khen ngợi sao ?
Ninh Tự Thủy lúng túng cười cười với cô, thật không biết trả lời thế nào.
Kỷ Gấm Sóc kéo Tiểu Ngư Nhi hoạt bát vào trong ngực của mình, cười giải thích: "Cô ấy ở nước ngoài quá lâu, quên mất quốc ngữ. Ý của cô ấy là trông cô rất cổ điển tao nhã".
"Đúng! Đúng! Đúng! Chính là ý này". Tiểu Ngư Nhi gật đầu như giã tỏi, thuận tiện véo véo cánh tay Kỷ Gấm Sóc. Kỷ Gấm Sóc cười một tiếng, ánh mắt nhìn Tiểu Ngư Nhi tràn đầy cưng chìu và thương yêu.
Ninh Tự Thủy cười yếu ớt, ánh mắt thủy chung rơi vào trên người của Kỷ Trà Thần. Lần đầu tiên, cô gặp được bạn bè của hắn, thật ngoài ý muốn.
Kỷ Gấm Sóc thấy không khí cổ quái giữa hai người bọn họ, chủ động mở miệng nói: "Chuyện còn lại, tôi giúp anh giải quyết, không cần gấp, dưỡng bệnh cho tốt. Chúng tôi đi trước".
"Cút". Kỷ Trà Thần thuận miệng phun ra một chữ. Khinh thường liếc mắt nhìn bọn họ một cái.
Tiểu Ngư Nhi còn chưa kịp nắm tay gọi tên Ninh Tự Thủy liền bị Kỷ Gấm Sóc bắt cóc đi về.
Ánh mắt Ninh Tự Thủy hâm mộ đưa bọn họ rời đi, Kỷ Gấm Sóc lịch sự nho nhã, Tiểu Ngư Nhi hoạt bát hiếu động, hai người một động một tĩnh, vừa lúc bổ sung cho nhau.
"Tôi không muốn nhìn thấy cô". Kỷ Trà Thần lạnh lùng phun ra một câu.