Hôn Nhân Trọng Sinh Cao Một Trượng

Chương 30

Editor: Á bì

Mặc kệ Trình Cốc Tâm không tình nguyện bao nhiêu, chuyện này đã được định. Cô không biết rằng Đồng Hàn Thành và Đồng Phi Phi đã lén lút giao dịch với nhau, cũng không biết mục đích lần tới thăm này của Đồng Phi Phi.diễn.đàn.lê.quý.đôn.á.bì

Đồng Phi Phi đi với mọi người tới ăn cơm tập thể, có lẽ lâu rồi không ăn cơm với nhiều người như vậy, nên bữa cơm này cô ăn cũng thấy đặc biệt ngon hơn. Sau khi ăn xong một bát cơm đầy còn có thể ăn thêm một cái bánh bao. Sức ăn như vậy làm cho Khưu Nhĩ rất khiếp sợ, nhìn cái bụng của cô đầy vẻ khó tin thật lâu.

Sau khi ăn xong, bọn họ đều đi tham gia huấn luyện ban đêm, Trình Cốc Tâm và Đồng Phi Phi thì quay về ký túc xá. Thấy trong phòng chẳng có cái gì để giải trí, hai cô liền ôm cái computer để xem phim. Vốn Phi Phi có đề nghị muốn nói chuyện, nhưng Trình Cốc Tâm thật sự không muốn nói chuyện với cô ấy, bởi vì cô biết nói hai ba câu liền không chạy thoát khỏi việc có liên quan tới Đồng Hàn Thành, cô thật sự sợ.

Trình Cốc Tâm có thú vui ác ý đó chính là muốn coi phim kinh dị. Cho nên trong máy tính của cô ngoại trừ những thứ đó thì chẳng còn gì khác. Lúc đầu cô còn lo lắng Phi Phi sẽ không chịu được chuyện này, không nghĩ rằng cô ấy coi cũng rất tự nhiên.diễn.đàn.lê.quý.đôn.á.bì

Sau này cô mới biết được, Phi Phi là một người rất ham học hỏi, lúc ở bên Úc, cô đã từng coi rất nhiều những bộ phim kinh dị có khẩu vị nặng. Cho dù ngay từ đầu không muốn đồng ý, nhưng xem riết cũng thành quen.

Cho nên cả đêm đó hai cô coi hai bộ phim rất ngon lành. Ước chừng khoảng mười giờ, Phi Phi bắt đầu cảm thấy mệt, thật vất vả mới chờ đến khi bộ phim thứ hai hết, cô ngáp nói rất buồn ngủ. Trình Cốc Tâm chỉ có thể ôm cái máy tính trở về phòng ngủ.

Bình thường Trình Cốc Tâm coi phim kinh dị để nâng cao tinh thần, cho nên đêm nay coi xong hai bộ, làm cho tinh thần của cô vào giờ phút này có chút rạng rỡ. Huống hồ Đồng Hàn Thành còn chưa có quay về, chuyện hai người ngủ với nhau lại trở thành vấn đề nghiêm trọng. Tuy là nói bọn họ đã từng chung gối chung chăn, thậm chí đã từng xảy ra quan hệ với nhau, nhưng bây giờ bọn họ nếu tránh được thì tránh, cô không nguyện ý nhớ tới chuyện này một chút nào. Hơn nữa từng có hiểu lầm đó, nếu như bọn họ cứ ngủ chung với nhau không phải sẽ rất xấu hổ sao.diễn.đàn.lê.quý.đôn.á.bì

Nghĩ đến mấy thứ này, cô cứ ngồi ở trên giường chờ Đồng Hàn Thành. Mười một giờ, Đồng Hàn Thành quay về. Vì có mặt của Phi Phi ở đây nên Đồng Hàn Thành không gõ cửa phòng ngủ mà bước vào. Hành động như vậy dọa Trình Cốc Tâm nhảy dựng, cô không vui nhíu mày, “Sao anh không gõ cửa mà vào luôn vậy.”

Nhìn thấy cô quần áo chỉnh tề ngồi ở trên giường, Đồng Hàn Thành có chút buồn bực, “Phi Phi còn chưa ngủ, anh đâu thể gõ cửa ở trước mặt nó. Sao giờ này em còn chưa ngủ?”

“Anh ngủ ở đâu?” Mặc kệ câu hỏi của anh, cô liền hỏi vấn đề chính.

“Đương nhiên là ngủ trên giường.” Không hiểu ý của Trình Cốc Tâm, anh tự thừa nhận ý cô và anh sẽ ngủ chung một giường.

Câu trả lời của anh làm cho cô rất kinh ngạc, trực tiếp chỉ vào mũi anh hỏi, “Vậy tôi ngủ ở đâu?”

“Đương nhiên là em ngủ ở trên giường?” Lúc này anh mới hiểu ý cô, cô không muốn ngủ chung giường với anh. “Em có biết mục đích việc ở lại của Phi Phi không? Có lẽ đây là chủ ý của mẹ anh, nếu để nó biết chúng ta không ngủ chung giường, vậy nó làm sao nói lại mẹ anh?”

Trình Cốc Tâm không ngờ còn có chuyện này, chuyện mẹ Đồng hy vọng cô luôn biết, bây giờ còn phái Đồng Phi Phi qua, nói hay thì là tạm biệt, nhưng kỳ thật là muốn giám sát và đốc thúc bọn họ.

Chờ cô suy nghĩ trong giây lát, Đồng Hàn Thành mới nói tiếp, “Em cũng không cần phải chú ý chuyện em ngủ chung giường với anh, anh sẽ không làm gì em đâu. Hơn nữa, chuyện thân mật hơn nữa chúng ta đã làm qua rồi mà phải không?”

Nghe thấy câu nói cuối cùng của anh, Trình Cốc Tâm cảm thấy rất nhạy cảm, tức giận nói, “Im ngay, loại chuyện đó anh có cần thiết nói ra miệng hay không!”

“Được sau này anh sẽ không nói nữa.” Đối mặt với phản ứng đáng yêu của cô như vậy, anh cũng không thể khống chế ý muốn cười của mình.

Cô từ chối cho ý kiến hừ hừ hai cái, cam chịu cách nói của anh. Anh cũng đã nói đến mức này, nếu cô còn không chịu thì có vẻ cô quá hẹp hòi, không được tốt, dù kết quả xấu nhất thì cũng chỉ có thể như vậy, dù sao đây cũng đâu phải lần đầu.

Nằm lên giường, nhất là nằm bên cạnh Đồng Hàn Thành, Trình Cốc Tâm cảm thấy tối nay mình có chút không bình thường. Trước đó nằm trên giường chẳng thấy sao cả, bây giờ thì thân thể cô cảm thấy lúc nóng lúc lạnh, đầu óc có chút hỗn loạn. Giờ có chút muốn tiến lại gần anh hơn, làm vậy cô cảm thấy thoải mái hơn, nhưng ý thức của cô đã nói cho cô biết cô không thể làm như vậy.

Nằm ở trên giường lăn qua lộn lại, Đồng Hàn Thành cũng có chút khó mà ngủ được. Nhận thấy sự khác thường của cô, anh nhịn không được liền lên tiếng hỏi, “Em làm sao vậy?”

“Không có gì.” Trong bóng đêm cô nhắm chặt hai mắt, giữa trán toát ra một tầng hơi nước.

Lỗi tai mẫn cảm của anh phát hiện sự biến hóa trong giọng nói của cô, lập tức bật dậy từ trên giường bật đèn lên.

“Anh bật đèn lên làm gì!” Ánh sáng quá sáng chiếu vào làm cho Trình Cốc Tâm không thoải mái, vội vàng kéo chăn che kín đầu cô.

Không quan tâm phản ứng của cô, Đồng Hàn Thành lập tức xốc chăn lên, thấy sắc mặt tái nhợt của cô, khẩn trương hỏi, “Em thấy không thoải mái sao, sao ra nhiều mồ hôi như vậy?”

“Anh tắt đèn trước đi, tôi mở mắt không được.” Cô cảm thấy vô cùng khó chịu nên tính tình có chút náo loạn.

Anh nghe lời cô liền tắt đèn, dựa vào bóng tối sờ trán cô, “Đâu có sốt, vậy rốt cuộc em bị làm sao?”

“Tôi không biết, chỉ là thấy thân thể của mình lúc lạnh lúc nóng.” Cô suy yếu trả lời.

“Tại sao lại như vậy? Có phải em ăn trúng cái gì rồi hay không?” Lúc này lông mày của Đồng Hàn Thành cau lại rất chặt.

“Tôi chẳng ăn cái gì cả, bữa tối tôi ăn cùng với anh mà.”

Tình hình một ngày nay xẹt qua đầu anh, anh lập tức tìm ra vấn đề chính, “Anh biết rồi, chắc là canh bổ của mẹ anh.”

Bất tri bất giác, cô muốn tiến sát lại gần Đồng Hàn Thành, “Lần trước tôi cũng đã từng uống loại canh đó ở nhà anh, nhưng chưa từng có phản ứng như bây giờ.”

“Có lẽ lần này không giống lần trước.” Cảm giác thấy cô tiến lại gần mình, anh cũng đã hiểu ra ý đồ của mẹ Đồng, Đồng Hàn Thành cũng chẳng khách khí kéo cô vào lòng mình.

Bàn tay to kéo cô vào lòng mình, dán chặt gắt gao lên người anh, Trình Cốc Tâm tự nhiên cảm thấy thoải mái lạ thường. Nhiệt độ trên cơ thể anh hình như có chút biến hóa, thân thể lạnh lẽo của cô giờ cảm thấy rất ấm, còn lúc nóng thì cảm thấy rất lạnh, làm cho cô rất khó chịu. Nhưng mà ý thức tỉnh táo vào lúc này của cô cảm thấy có chút không thích hợp.

“Anh mau buông tôi ra.” Cô hơi lắc thân thể mình.

“Đừng quậy!” Đồng Hàn Thành ôm chặt lấy tay, ngăn cản cô động đậy, “Như vậy sẽ làm cho em đỡ hơn, anh chỉ ôm em, chẳng làm gì cả.” Anh rốt cuộc đã hiểu nguyên nhân khiến cô trở nên như vậy, tất cả đều là công lao của nồi canh bổ của mẹ anh. Mặc dù anh cũng uống canh đó, nhưng anh nghi ngờ thành phần ở bên trong chỉ có tác dụng với phụ nữ, cũng chỉ có đàn ông mới có thể xoa dịu loại phản ứng này của phụ nữ. Có thể nó có liên quan tới hốc môn ở trên người của đàn ông, cũng có thể là liên quan tới nhân tố nào đó khác.

Trình Cốc Tâm cũng tin lời anh nói, yên lặng nằm ở trong lòng anh, không phản kháng nữa. Qua không bao lâu cô liền chìm vào giấc ngủ.

Mượn ánh sáng ngoài cửa sổ, nhìn vợ đang nằm ở trong lòng, ngủ say vô cùng yên tĩnh, Đồng Hàn Thành cảm thấy vô cùng thỏa mãn. Ôm cô chặt như vậy, cô nguyện giao cho anh tất cả chẳng giữ lại gì cho mình, nếu bây giờ có thể dừng lại, anh cũng rất nguyện ý.

Một đêm yên giấc, Trình Cốc Tâm sảng khoái tỉnh lại, mới phát hiện bản thân mình đang nằm ở trong lòng của Đồng Hàn Thành. Bên tai nghe thấy tiếng hít thở nhịp nhàng của anh, phía sau có tiếng tim đập mạnh mẽ của anh. Đồng hồ ở trước giường cũng đã chỉ tám giờ, không phải vào giờ này trước kia anh nên đi tham gia tập huấn vào buổi sáng sao?

“Em tỉnh rồi à?” Giọng nói lười biếng của anh bỗng truyền tới từ trên đầu của cô.

“Ừ, sao giờ này anh còn chưa rời giường?” Giọng nói của cô có chút trong trẻo khi mới vừa rời giường, mềm mại, không có tính công kích, còn có thêm một tia làm nũng.

Cằm của anh đặt lên đầu cô, nhẹ nhàng cọ xát qua lại ở trên tóc của cô hai lần, nhẹ nhàng hít thở, “Em lôi kéo không muốn anh đi.”

Câu nói không đúng lúc này đã đánh vỡ sự yên tĩnh, làm cho Trình Cốc Tâm vốn tâm tình có chút bình tĩnh giờ phút này có chút xấu hổ và tức giận, “Tôi tôi tôi…có sao?” Càng hỏi trong lòng của cô càng cảm thấy khó chịu.

“Ừ, đương nhiên là có rồi, sao anh phải lừa em.” Giọng nói của anh có chút nghiêm túc, đồng thời tay anh nắm chặt, ý nói cô không nên lộn xộn.

“Đồng Hàn Thành, anh thật lưu manh!” Trình Cốc Tâm nghĩ muốn giãy dụa thoát khỏi ngực anh, cô chẳng tin lời nói dối của anh đâu. Chỉ có điều Đồng Hàn Thành lại ôm chặt lấy cô, dù cô làm như thế nào cũng không thoát được.

“Đừng có quậy, em không biết rằng không thể kích thích đàn ông vào buổi sáng sao?” Lúc này giọng nói của anh có chút kiềm nén, rõ ràng vừa rồi giọng nói của anh vẫn còn đùa giỡn mà.

Trình Cốc Tâm thật sự không dám lộn xộn, bởi vì cô cảm thấy có một vật nào đó đứng lên đụng vào mông cô. Hình như tư thế của bọn họ bây giờ có chút sai chỗ, bằng không làm sao cô cảm thấy khó xử như vậy. “Anh mau buông tôi ra!” Cô thật sự sợ thú tính quá trớn của anh, lại ăn tươi nuốt sống cô một lần nữa, đến lúc đó nhất định cô sẽ không có tí sức phản kháng nào.

Đồng Hàn Thành vừa mới buông tay, Trình Cốc Tâm liền lăn tới mép giường, làm như bây giờ trông anh đáng sợ cỡ nào.

“Bang bang bang…” Tiếng đập cửa kinh thiên động địa từ cửa phòng ngủ của bọn họ, “Anh hai, hai người dậy chưa?” Giọng nói của Phi Phi truyền từ ngoài cửa.

“Dậy ngay đây.” Đồng Hàn Thành trả lời cô.

“Em đói bụng rồi, hai người nhanh lên chút đi, đừng có chậm chạp.” Dường như biết bọn họ đang làm gì, Đồng Phi Phi còn cố tình trêu ghẹo.

Câu nói cuối cùng của cô truyền vào tai của Trình Cốc Tâm, làm cho cô lập tức liên tưởng tới phản ứng mới vừa rồi của Đồng Hàn Thành, mặt không tự chủ được mà đỏ lên, không muốn để phát hiện làm bẽ mặt cô, cô nhanh chóng lấy chăn che kín hết người.

Thấy cô không xốc chăn lên, ngược lại còn che nhanh hơn, anh không nhịn được có chút khó hiểu hỏi, “Em không dậy sao?”

Giọng nói rầu rĩ truyền từ trong chăn vào tai của anh, “Đợi lát nữa tôi sẽ dậy.”

Qua giữa trưa, Đồng Hàn Thành không muốn để cho Đồng Phi Phi ở lại doanh trại nữa. Nếu mục đích của cô đã đạt được, thì cũng chẳng có lý do gì ở lại nữa.

Trước khi lên xe của Khưu Nhĩ, Đồng Phi Phi kéo tay của Trình Cốc Tâm, vẻ mặt buồn rầu nói tạm biệt với cô. “Chị dâu, em phải đi rồi, đi lần này em sẽ không được gặp chị trong mấy tháng liền, chị có nhớ em không?”

“Ừ chị sẽ nhớ em.” Trình Cốc Tâm cũng rất phối hợp gật đầu.

“Em cũng sẽ rất nhớ chị, lần sau lúc em quay về, chắc lúc đó chị cũng đã có thai rồi.” Phi Phi nhíu mày, cúi đầu, cái miệng nhỏ nhắn cong lên, nói với vẻ buồn rầu.

Trước khi cô đi cũng phải nhắc cho Trình Cốc Tâm một lần nữa, cho nên cô rất hy vọng chị dâu mình mang thai sao? “Khụ khụ, cái này cũng không nhất định.”

“Không, em rất tin tưởng thực lực của anh hai em.” Lời kia vừa thốt ra, Khưu Nhĩ đứng bên cạnh cũng không nhịn được mà nhe răng cười.

Trình Cốc Tâm cảm thấy rất hoảng loạn, vẻ mặt cũng cứng đờ. Cô làm bộ nhìn đồng hồ, nói sang chuyện khác, “À…Phi Phi, thời gian cũng không còn sớm, em mau lên xe đi.”

Cuối cùng Đồng Phi Phi không tình nguyện bước lên xe của Khưu Nhĩ rời đi, Trình Cốc Tâm thật sự có loại cảm giác như trút được gánh nặng.
Bình Luận (0)
Comment