Edit by An NhiênVừa qua canh hai, tiếng dế kêu ngoài cửa sổ liền vang lên.
Không chờ Hạ Diễn kêu vào, cửa sổ đã bị người mở ra, một người tay chân nhẹ nhàng nhảy vào: “Tướng quân.”
Hạ Diễn ngồi ở mép giường mở ra hai tay, lồng ngực lập tức bị thân thể hơi cứng của thiếu niên nhào đến đụng vào hơi đau. Hạ Diễn cúi đầu, đôi môi nóng bỏng dán lên, đầu lưỡi nôn nóng mở ra hàm răng Lạc Khiêm.
Hai chân Lạc Khiêm thuận thế vòng lên, thân thể dang chân ở trên người y, mở quần áo của y làm ấm hai tay, bờ môi rồi lại dọc theo thân thể dời xuống, không thành thật ngậm lấy hồng đậu nhỏ trước ngực.
Tiếng thở dốc Hạ Diễn của tăng thêm: “Ta đi quân doanh ba ngày, ngươi làm những gì?”
“Luyện võ, luyện viết chữ.”
“Luyện viết chữ?” Hạ Diễn nhíu mày, từ từ cởi quần Lạc Khiêm ra chậm rãi sờ, lại nới lỏng thắt lưng của mình.
Lạc Khiêm bị y câu đến thở dốc không ngừng, ngón tay cũng thò vào trong quần y sờ loạn: “Vâng.”
Hạ Diễn kéo tiết khố của hắn đến mắt cá chân, dương căn chậm rãi chống dưới lỗ nhỏ, một chút lại một chút ma sát: “Luyện bao nhiêu? Đợi lát nữa ta kiểm tra.” Dương căn nhẹ nhàng đẩy ra nếp uốn mềm mại xung quanh lỗ nhỏ, vùi vào nửa tấc.
“Vâng.” Lạc Khiêm có phần mê loạn nâng mông lên, một bên hôn y, ngón tay một bên cầm lấy dương căn nóng bỏng cứng rắn chống đỡ ở hậu huyệt phía sau, chầm chậm ngồi xuống.
Lỗ nhỏ chưa trải qua khuếch trương, có điểm đau có điểm chặt, hai người đều hơi không thoải mái. Lạc Khiêm nhe răng nhếch miệng nhẹ giọng oán giận: “Ba ngày không có làm, lại chặt rồi.”
Hạ Diễn không nói gì.
Y không biết nhà người khác liệu có phải cũng thẳng thắn như vậy hay không.
Dương căn chậm rãi trượt vào, Lạc Khiêm thở dốc dồn dập lên, ôm cổ Hạ Diễn chuyển động mông: “Ngươi nhớ ta không?”
Hạ Diễn khép chặt mắt không trả lời.
Lạc Khiêm thấy y không có phản ứng, bắt đầu hơi giận, lỗ nhỏ ngậm dương căn theo bờ mông lúc lên lúc xuống phun ra nuốt vào, tay cũng dò xét xuống dưới vuốt ve song hoàn của y: “Tướng quân, tướng quân nhớ ta không?”
Hạ Diễn nhịn không được nhướng mắt, ôm eo hắn lật người một cái, áp hắn trên giường cố định lại.
Lạc Khiêm động cũng không động được, dương căn rồi lại chậm rãi từ trong tiểu huyệt trượt ra, nhẹ giọng rên rỉ: “Nhẹ một chút, nhẹ —— ”
Lời còn chưa dứt, dương căn lại thẳng tắp cắm vào, nghiền lên điểm cực kì mẫn cảm đâm thẳng tới chỗ sâu nhất.
Lạc Khiêm rên rỉ vặn vẹo ôm lấy y.
Hạ Diễn nghiến răng, hung hăng lại thúc một cái.
Dùng sức đâm chọc vài chục lần, bên trong tiểu huyệt đã từ từ sinh ra dâm dịch, theo va chạm phát ra tiếng nước rõ ràng. Lạc Khiêm mỗi lần bị y thúc lại kêu một tiếng, không bao lâu khóe mắt liền mang lệ.
Hạ Diễn không biết hắn đến cùng là từ đâu học được loại bản lĩnh câu người này, lập tức ngậm môi của hắn: “Đừng nói.”
Lạc Khiêm nức nở ôm cổ y, nửa người dưới bị dương căn thô to đỉnh lộng tra tấn dày vò, nước mắt ào ào chảy xuống.
Hạ Diễn phát hiện Lạc Khiêm gần đây có chút không giống trước kia.
Hai người lần đầu tiên cùng nhau, sau khi làm xong liền ôm nhau, Hạ Diễn thuận tay sờ mặt của hắn một chút, trên tay rồi lại ướt sũng đều là nước mắt. Hỏi hắn làm sao vậy, chợt cảm giác được tay của hắn đặt ở trên thắt lưng mình sờ, dưới ngón tay là vết sẹo lúc bị thương nặng trong núi Lục Lâm lưu lại.
Sau đó, mỗi lần chỉ cần làm tình xong, tay Lạc Khiêm nhất định sẽ đặt ở trên vết sẹo kia vuốt ve, đôi khi còn có thể thừa dịp y ngủ sau đó, cúi đầu nhẹ nhàng hôn lên.
Trong núi Lục Lâm gần như tan vỡ, mất mà có lại được, đương nhiên quý trọng vô cùng.
Tiểu biệt thắng tân hôn.
Hạ Diễn đi quân doanh ba ngày không được gặp mặt, hôm nay hai người khó chia khó lìa, ước chừng ở trên giường làm đến hơn một canh giờ mới bình tĩnh trở lại. Hạ Diễn ôm hắn hôn môi: “Ngày mai phải xuất phát hồi kinh rồi, đêm nay ngủ sớm một chút.”
“Vâng.” Lạc Khiêm nằm xuống, lại có chút kỳ quái mà hỏi, “Hiện giờ biên quan rối loạn, dân gian bất ổn, đại quân không ở các nơi bình định trấn áp, hồi kinh làm gì?”
Hạ Diễn trầm một lát, khẽ nói: “Tạm thời không liên quan đến chúng ta, không cần nghĩ quá nhiều.”