Lạc Khiêm khôi phục tinh thần như trước, không hề nhắc đến chuyện muốn vào trong quân nhậm chức nữa, mỗi ngày ân cần hầu hạ Hạ Diễn, đi theo tùy lệnh mà đến. Hạ Diễn mặt ngoài bình tĩnh, trước đó vài ngày thực sự bởi một trận phong ba kia mà bất an một hồi, hôm nay thấy Lạc Khiêm cao hứng liền không khỏi vui mừng trong lòng, chỉ có điều trên đường hành quân không được quá thân mật, hai người chỉ có thể thỉnh thoảng vụng trộm nắm tay, nhận cái hôn, vẫn phải muôn vàn cẩn thận.
Trong lòng Lạc Khiêm hiểu rõ, Hạ Diễn thú thê là chuyện sớm muộn, trốn cũng trốn không thoát, nhưng hắn nhưng vẫn như trước tham luyến những ngọt ngào ấm áp trước mắt này, không nỡ cắt đứt, không nỡ buông tay. Có một số việc không thể suy nghĩ nhiều, chỉ có thể tạm thời chờ đợi, nhẫn nại, đem lực chú ý đặt lên những chuyện khác.
Dân tha hương trên đường đi cũng làm cho Lạc Khiêm mở rộng tầm mắt.
Ngay sau hạn hán là nạn châu chấu, một chút hoa màu lay lắt bị cướp bóc còn sót lại phiêu tán thành từng mảnh. Trong đất rền vang, thú vật sâu bọ di chuyển thành đàn, phủ che kín trời, lại không người tới.
Khắp nơi là bãi tha ma, nam, nữ, già, trẻ, thi cốt đè nặng thi cốt, hài tử sinh ra nuôi không sống, chỉ có thể để tại đất hoang ven đường này.
Ven đường lão nhân gầy như que củi, ngăn đón đại quân khóc hô, tân chính không được trời phù hộ a, *hoàng thần phẫn nộ, sinh sôi hại chết muôn dân trăm họ trong thiên hạ rồi. Binh sĩ đẩy lão nhân ra, lui về phía sau vài bước ngã xuống mặt đất, rồi lại cứ như vậy mà chết.
(hoàng thần: thần châu chấu)Lấy khí thế phá tan quét sạch giặc khởi nghĩa, bắt lấy, thế nhưng lại đều là dân tha hương nửa đói không no, tiểu hài tử chỉ mới bảy tám tuổi, xương sườn nhô ra có thể nhìn thấy được cũng ôm đầu gỗ gọt thành thương đâm loạn. Binh sĩ không hạ thủ được, bị tiểu hài tử kia đâm bậy bị thương, đành phải một đao chém xuống.
Dọc đường đi diệt giặc cỏ quấy nhiễu tâm trí các tướng sĩ càng thêm nặng nề. Đóng trại ở Bồ Tân quan, triều đình bên kia lại truyền tới tin tức, hai người con cháu Lưu thị không biết vì sao, đột nhiên chết rồi.
Từ lúc đó, nghị sự của Hạ Chương cùng các tướng lĩnh tâm phúc cũng bắt đầu thường xuyên lên.
Lạc Khiêm lúc ấy hiển nhiên không hiểu được triều đình gió thổi cỏ lay
(biến động nhỏ) , ban đêm hỏi Hạ Diễn, Hạ Diễn cũng chỉ nói cho hắn biết: “Tạm thời không cần lo nhiều như vậy, chăm chỉ luyện võ, tương lai tất có chỗ dụng.” Vì vậy, Lạc Khiêm lại về nơi đã sống hai ba năm, lại bài trí tất cả lại từ đầu, thao luyện tập võ, cuộc sống như trước.
Rừng núi xung quanh Bồ Tân quan rậm rạp, địa thế hiểm trở, thỉnh thoảng có dã thú hung mãnh qua lại, là nơi để đi săn thú. Lạc Khiêm ngoài luyện võ cũng thường xuyên cùng theo Hạ Diễn lên núi, quen thuộc địa hình, thuận tiện săn ít thú rừng đem về.
Sớm hôm nay hai người lên núi, thế nhưng thấy sương mù mịt mờ, ngọn núi ngăn trở ngày thu thấm lạnh, không thấy được đỉnh núi. Hạ Diễn một thân y phục trắng nhạt, trong mắt mỉm cười, nói: “Thanh Ninh, ta và ngươi chia làm hai đường đi lên xem ai lên tới đỉnh núi trước, săn được nhiều thú hơn.”
Lạc Khiêm ngẩng đầu nhìn y, trông thấy mây mù lượn quanh ngọn núi, chỉ cảm thấy núi này mặc dù tốt, nhưng ngộ nhỡ ánh sáng lại không theo kịp hắn. Vạn dặm hồng trần có thể gặp được một người như vậy, thật không uổng công đời này đã sống.
Lạc Khiêm nói một tiếng “Được”, không biết xấu hổ lao đi trước co chân chạy như điên. Chạy một hồi thật lâu, quay đầu nhìn lại, thân ảnh trắng nhạt kia sớm đã bị tầng tầng cành lá che phủ, không nhìn thấy nữa.
Trên đường bắt được mấy con thỏ rừng gà rừng, lúc đi đến giữa sườn núi, chợt nghe thấy phía sau tảng đá lớn truyện đến tiếng thở hồng hộc dữ dội, hình như có người bị trọng thương, đau đớn vô cùng. Lạc Khiêm không dám chậm trễ, cũng không phân rõ người này đến tột cùng là gian tế hay là dân chúng, rút kiếm bên hông, bước chân nhẹ nhàng chậm rãi như con báo đi qua.
“Ai?” Lạc Khiêm phi thân nhảy ra, trường kiếm lướt qua, lạnh lùng chỉ trên yết hầu người nọ. Người nọ sắc mặt tái nhợt bị Lạc Khiêm làm cho hoảng sợ, mồ hôi đầm đìa, vết thương trên đùi ồ ồ chảy máu, đem quần đều nhuộm thành huyết sắc.
Hai người hai mặt nhìn nhau, trong lúc nhất thời cũng nói không nên lời.
Người trước mắt này một thân áo xám, niên kỷ gần bằng, vậy mà tướng mạo có bảy tám phần tương tự hắn.