Hồn Phi Yên Diệt Chi Khê Ninh Thiên

Chương 46

Lần trước Hạ Diễn cùng Tuyên Minh ở trong phòng ngủ thương nghị muốn đi giết người, đến tột cùng là đi giết người nào? Tại sao phải giết người kia, Lạc Khiêm mới có thể bình yên vô sự?

Nhớ rõ Hạ Diễn nói là mùng sáu tháng sau, có phải chính là chuyện sát hại Canh Thủy Đế ở trong kế hoạch của y hay không?

Mạc Thanh thốt lên: “Giáo sư Tề, Hạ Diễn phục kích Canh Thủy Đế khi nào ạ?”

“Không rõ.” Giáo sư Tề ở bên kia điện thoại dừng một chút, “Trên chính sử không ghi chép lại chuyện Canh Thủy Đế bị người tập kích, chỉ có điều thỉnh thoảng hắn xuất cung đi gặp Phong Dương, đây cũng là xem từ 《 Minh Phong cư sĩ tạp ký 》.”

Lại là 《 Minh Phong cư sĩ tạp ký 》! Minh Phong cư sĩ này là thần tiên đến từ nơi nào, vì sao lại biết nhiều chuyện như vậy!

Tuyên Minh và Phong Dương là đồng môn, trước đó cũng có khả năng nhận được tin tức Canh Thủy Đế đi gặp Phong Dương, nhưng mà nếu như Tuyên Minh cùng Hạ Diễn lên kế hoạch mưu sát Canh Thủy Đế, vì sao bỗng nhiên lại muốn tố giác Hạ Diễn?

Rất rõ ràng, Tuyên Minh chính là người hạ chú ngữ “Hồn phi yên diệt” ở trên người Canh Thủy Đế và mình, trong chuyện này hắn đến cùng là sắm vai nhân vật gì?

Quan trọng nhất là, vì sao Hạ Diễn lại có thể chết như vậy? Mưu phản bất thành, lăng trì xử tử!

Trong sương mù trùng trùng điệp điệp tựa hồ vẫn còn thật nhiều câu đố nan giải, Mạc Thanh rồi lại không nhìn thấu chân tướng sự tình, nhưng hắn biết, tuyệt đối không thể để Hạ Diễn chết!

Trong hoảng hốt dường như lại trở về núi Lục Lâm năm đó, trơ mắt nhìn kiếm sắc đâm vào trong cơ thể Hạ Diễn.

Nhớ rõ lần trước lúc gặp Hạ Diễn, nơi đó hình như vừa qua Trung thu, đúng là cuối tháng tám.

Nói như vậy, cách mùng sáu tháng chín tới còn chưa tới mười ngày.

Hẻm nhỏ hẻo lánh đã được dọn dẹp sạch sẽ, mấy người ăn mày mất tích vài hôm, ban ngày không dám xuất hiện, nhưng ban đêm vẫn trộm quay lại ở. Nơi này không khí dễ ngửi hơn rất nhiều, người ăn mày chỉ là đến ngủ trong đêm, lại không gây chuyện sinh sự, quản lý cũng không thể mỗi ngày đến càn quét.

Qua sáu bảy ngày, chuyện gì cũng không phát sinh, ngay lúc Mạc Thanh lo lắng không chịu nổi, hôm nay ban đêm vừa mới đi qua chỗ rẽ chợt nhìn thấy một người mặc hoàng bào giống như du hồn đứng ở trong hẻm nhỏ, hình như mới từ trong không trung rơi xuống.

Mạc Thanh nghiến răng một cái, không nói hai lời nhào tới, ba quyền hai cước đem nam nhân mặc hoàng bào đánh đến kêu la hô lớn: “Lạc Khiêm! Lạc Khiêm ngươi hãy nghe ta nói, năm đó ta thật sự là không có cách nào, ta, ta cũng có khổ tâm khó nói!”

Mấy người đang ngủ ngẩng đầu nhìn bọn hắn, hiểu được chuyện không liên quan đến mình liền tiếp tục ngủ, cần phải tránh càng xa càng tốt.

Mạc Thanh hít sâu một hơi tỉnh táo lại, thấp giọng nói: “Lưu Huyền, thời gian ngươi ở chỗ này của ta đại khái có thể dài một bữa cơm, nếu không nói thật, ta cho ngươi nếm thử mùi vị lăng trì, bị ném vào vạc dầu.” Nhà trọ Mạc Thanh cách nơi này chẳng mấy phút đi bộ, Mạc Thanh phủ thêm áo khoác của mình cho gã, dùng sức lôi gã đi tới nhà trọ của mình.

Lưu Huyền mặt mũi bầm dập, trên đường đi cúi đầu không thấy rõ vẻ mặt, không biết có phải lại muốn giở trò bịp bợm hay không. Mạc Thanh khóa cửa lại, cầm một chiếc dao gọt trái cây trên bàn ăn lên: “Nói đi.” Nếu như Hạ Diễn thật sự mất mạng, hắn phải ăn tươi nuốt sống tên hoàng đế này.

Lưu Huyền chưa từng thấy qua đồ vật trong căn phòng này, ngược lại thật sự bị sợ không dám xằng bậy, giống như chịu kinh sợ nhìn qua bốn phía, nói: “Đây rốt cuộc là đâu?”

Mạc Thanh lạnh lùng nhìn hắn: “Địa phủ như vậy.”

Lưu Huyền dù có ngu cũng biết sự tình không đúng, huống hồ gã cũng không ngu ngốc. Nhưng mà với sự hiểu biết có hạn của gã lại hoàn toàn không lý giải được, cắn răng nói: “Ngươi đã bị ta hại chết, ta nói rõ với ngươi vậy. Năm đó ta cũng là bị người bức bách làm thế nên mới phải hạ độc ngươi.”

Mạc Thanh không nói gì.

“Năm đó ta ở chỗ Hạ Chương lánh nạn, lúc ấy chỉ nói cho một người, Hạ Chương che giấu hành tung của ta vô cùng tốt. Về sau không ngờ lại bị người biết, chuyện này ta nghĩ đi nghĩ lại, hẳn là người nọ cố ý truyền ra ngoài.”

“Người nào?”

Lưu Huyền nhìn hắn: “An Bình quân Phong Dương.”

Phong Dương!

Nội tâm Mạc Thanh gió giật sấm vang.

Phong Dương đã từng gặp qua hắn trong một trận chiến ở núi Lục Lâm, nhưng hắn chỉ là một thị vệ tầm thường bên người Hạ Diễn, Phong Dương coi trời bằng vung cao cao tại thượng, khi đó căn bản không thèm để mắt nhìn hắn. Về sau khi Lạc Khiêm chết, Phong Dương không có phản ứng gì, Lạc Khiêm giả trang rất giống, không hề làm cho Phong Dương sinh nghi.

Bên trong chuyện này thế nhưng có ẩn tình?

Mạc Thanh mặt ngoài bất động thanh sắc nói: “Phong Dương lúc ấy là người của Vương Mãng, Giản Bình sư phụ hắn là quốc sư của Vương Mãng, hai người các ngươi làm sao có thể có quan hệ?”

Lưu Huyền khàn khàn nói: “Ta đâu chỉ biết hắn, ngôi vị hoàng đế của ta hôm nay đều là dựa vào hắn mới có đấy.”
Bình Luận (0)
Comment