Hồn Phi Yên Diệt Chi Khê Ninh Thiên

Chương 5

Một đêm không ngủ, sáng sớm lên lớp Mạc Thanh đương nhiên buồn ngủ không mở nổi mắt. Phương Diệp đã sớm quen bộ dạng hắn lúc nào cũng uể oải không có sức sống như bây giờ, thuận miệng nói: “Nếu buồn ngủ quá thì xin nghỉ đi, cậu thế này thì còn học hành gì?”

Mạc Thanh buồn bực nói: “Môn này điểm chuyên cần chiếm 20% tổng điểm, tớ thi thì khẳng định là không được rồi, nếu không đi học thì chẳng phải là điểm 0 luôn à?”

Phương Diệp quay bút khẽ nói: “Ừm, nếu không phải cậu học trường thể thao thì chắc cũng chẳng lên được đại học đâu. Chưa thấy ai luyện đao múa thương thì hăng hái như vậy, thế mà vừa đụng đến sách đã muốn ngủ rồi. Lát nữa đi ăn không?”

Mạc Thanh đột nhiên ngẩng đầu lên mơ hồ nói: “Cậu nói gì?”

Phương Diệp sửng sốt một chút: “Lát nữa đi ăn chung không?”

Mạc Thanh buồn bực nhìn gã. Hắn là đang nói đến câu trước đó, “Chưa thấy ai luyện đao múa thương hăng hái như vậy, thế mà vừa đụng đến sách đã muốn ngủ rồi.” Những lời này nghe có chút quen tai, dường như đã từng có người nói qua như vậy.

Phương Diệp lại chỉ vào cánh tay hắn nói nhỏ: “Có chuyện suýt quên nói với cậu, ký hiệu này có chút manh mối rồi, lão sư dạy em gái tớ tra ra được một ít tư liệu, chỉ có điều muốn gặp cậu một lần, muốn tận mắt nhìn ký hiệu trên cánh tay cậu.”

“Thật ư?”

“Em tớ nói có một quyển cổ thư có ghi chép liên quan, tên là《 Minh Phong cư sĩ tạp ký 》. Nhưng lão sư của con bé chưa dám khẳng định, muốn tận mắt nhìn xem có phải là hình xăm hay không——tóm lại chính là muốn xem ký hiệu này của cậu có phải là đồ giả hay không.” Phương Diệp nói xong lại có chút tò mò, “Dạo gần đây cậu biểu hiện kì lạ như thế, hay là ký hiệu này có liên quan?”

Thật sự là một lời khó nói hết.

Xuyên qua ngắt quãng, nằm mơ thì còn có thể tiếp nhận, chuyện Mạc Thanh chịu không nổi là cùng nam nhân kia dây dưa không rõ.

Mấy ngày nay vừa nghĩ tới y trong lòng hắn liền rối rắm, không hiểu vì sao lại có chút cảm xúc mơ hồ không giải thích được, vừa sợ hãi vừa khó chịu. Động một chút là muốn thượng hắn, một chút quá trình tiền diễn cũng không có, ngang ngược lại độc tài, loại người gì đây hả?

Phương Diệp nhíu mày nói: “Có chuyện thì nhớ phải nói, đừng có cái gì cũng kìm nén, chết cũng không biết chết như thế nào.”

Mạc Thanh đập vai gã: “Tớ biết mà.”

“Em tớ nói giáo sư Tề thường thường buổi chiều sẽ có thời gian trống, hai người có thể đi gặp xem sao.”

“Được.”

Sau cơm trưa, Mạc Thanh một mình đi đến tòa nhà khoa Lịch sử, vào trong thang máy đi thẳng lên tầng sáu.

Cửa thang máy mở, một dãy phòng làm việc hiện đại gọn gàng hiện ra, sạch sẽ vô trần, hành lang trên tường lại treo danh ngôn, tranh vẽ những nhân vật Thánh hiền thời xưa, cổ kim đan xen, có loại cảm giác thời gian giao thoa kỳ diệu. Mạc Thanh đi qua từng cái, đến trước phòng làm việc tên “Giáo sư Tề Thiên Dương ” thì dừng lại, khẽ gõ cửa.
Bình Luận (0)
Comment