Hôn Phu Của Tôi Nhận Định Sai Đối Tượng Rồi!

Chương 4

Editor: Aubrey.

Sau khi trở về phòng, Tần Tư Mộc chuẩn bị đăng nhập vào trò chơi, tuy không muốn thừa nhận, nhưng cậu đang rất mong đợi Lý Sơ Hạ thêm bạn với mình.

Trong game Đế Hoang có rất nhiều môn phái, xét từ góc độ nghề nghiệp có thể chia ra làm năm loại, kiếm chính cận chiến, ám sát ngầm, chủ lực đánh xa, người triệu hồi và phụ tá trị liệu.

Tần Tư Mộc là người triệu hồi, nghề này khác với những nghề khác ở chỗ là có thể thu phục yêu thú, trong lúc chiến đấu có thể triệu hoán chúng. Đây là trò chơi mới nhất do Tần thị nghiên cứu, các NPC trong game được thiết kế giống như thật. Những con quái trong đây chỉ có đáng yêu nhất chứ không có đáng yêu hơn, tuy không muốn thừa nhận, nhưng mỗi khi nhìn thấy linh thú của người triệu hồi là cậu bị manh hoá, xấu hổ không thôi!

Ngay cả Tần Niệm An có lần thấy anh mình điều khiển người triệu hồi với vẻ mặt lạnh tanh, trong khi phía sau là một bầy yêu thú đáng yêu đi theo. Đồng chí Tần Niệm An suýt chút nữa làm rớt cây kiếm trên tay mình.

Giờ khắc này, Tần Tư Mộc đang đeo kính chơi game dành riêng cho Đế Hoang, đăng nhập vào tài khoản một cách thuần thục, một thiếu niên triệu hồi sư mặc đồ trắng như tuyết vọt tới trước mắt cậu.

Người triệu hồi Hoà Mộc nhìn xuống linh thú dưới chân mình, đó là một con cáo chín đuôi, cậu cúi xuống bế nó lên, mở bản đồ trong ba lô, chọn dịch chuyển đến chủ thành của Đế Hoang.

Trò chơi này chủ yếu là kích thích các giác quan của người chơi một cách trực tiếp, thông qua kính chơi game độc ​​quyền, để đạt được tính năng 3D hoàn hảo nhất.

Nhưng so ra vẫn còn thua những game online 3D đã được hoàn thiện ngoài kia, ít nhất là bây giờ khi Tần Tư Mộc nhìn thành trì, cậu cảm thấy hiệu ứng hình ảnh vẫn chưa đủ chân thực.

Có điều, hôm nay cậu đăng nhập vào game không phải là để kiểm tra tính năng của nó. Sau khi Hoà Mộc mua vật liệu để chế tạo vũ khí, cậu chợt đứng bất động tại chỗ, giống như bị treo máy vậy.

Mãi đến hơn năm giờ chiều, tiếng báo có tin nhắn trong game đột nhiên vang lên, Tần Tư Mộc bấm vào tin nhắn, thấy có người xin kết bạn, tin nhắn kết bạn mà người kia gửi tới chỉ có hai chữ: Là anh.

Tuy chỉ có hai chữ không đầu không đuôi, Tần Tư Mộc vẫn có thể khẳng định tài khoản level 1 này chính là Lý Sơ Hạ. Cậu nhìn tên ID của anh, tên là Không Say.

Tần Tư Mộc theo bản năng nhớ tới một câu thơ, đó là 'hôm nay có rượu hôm nay say'. Tên ID của Tần Niệm An là Kim Triều Hữu Tửu, ID của Lý Sơ Hạ là Không Say, sự tinh tế này của Lý Sơ Hạ làm cho Tần Tư Mộc bắt đầu không vui.

Người triệu hồi Hoà Mộc nhìn giao diện kết bạn, dùng tay liên tục chọt vào cái tên Không Say, một hồi sau mới chấp nhận thêm bạn.

Không Say: [[ Tư Mộc? ]]

Hoà Mộc: [[ Vâng! Là em. ]]

Hoà Mộc: [[ Anh đang ở thôn Tân Thủ phải không? Em qua đó đón anh. ]]

Không Say: [[ Được! Cảm ơn em. ]]

Tần Tư Mộc không trả lời lại, cậu bấm vào tin nhắn của Không Say, tìm vị trí của anh, dịch chuyển qua đó.

Sau khi tìm được Không Say ở thôn Tân Thủ, phát hiện Lý Sơ Hạ đang bị mấy con quái cấp thấp vây đánh. Cậu thấy cột HP của anh sắp tuột hết, lập tức tung tuyệt chiêu, trong nháy mắt tiêu diệt sạch đám quái.

Tần Tư Mộc điều khiển nhân vật đi tới, thấy Không Say chỉ còn lại chút xíu máu đứng tại chỗ, không nhúc nhích. Tần Tư Mộc nghi hoặc, gõ chữ hỏi.

Hoà Mộc: [[ Còn online không? ]]

Không Say: [[ Còn. ]]

Hoà Mộc: [[ Ồ! Em thấy anh bất động, tưởng anh tắt máy rồi, em dẫn anh đi nâng cấp trước nhé? ]]

Không Say: [[ Ok! À mà... Em thật sự là Tư Mộc? ]]

Hoà Mộc: [[ Là em, sao vậy? ]]

Ở bên kia trò chơi, Lý Sơ Hạ di chuyển ngón tay gõ trên bàn phím, sau đó xóa đi. Cuối cùng, sau khi suy nghĩ một hồi, anh gõ chữ: [[ Không có gì, chỉ là không ngờ em lại chọn làm người triệu hồi thôi. ]]

Sau khi gửi đi, anh sợ Tần Tư Mộc hiểu lầm, nhanh chóng bổ sung: [[ Ý của anh là, cáo chín đuôi đáng yêu lắm. ]]

Trong game, mặt của Hoà Mộc vẫn không hề có cảm xúc, nhưng Tần Tư Mộc ở trước máy tính thì đã bĩu môi. Cậu cảm thấy nếu người triệu hồi không phải là mình, mà là Niệm An, nhất định Lý Sơ Hạ sẽ không kinh ngạc như thế.

Tần Tư Mộc không nhịn được sờ mặt của mình, khuôn mặt của cậu và Niệm An giống nhau như đúc, chỉ có khoé mắt của cậu là có thêm một nốt ruồi thôi, lẽ nào nốt ruồi này mờ lắm sao?

Nghĩ thì nghĩ vậy thôi, Tần Tư Mộc vẫn gõ chữ trả lời: [[ Cảm ơn anh, em cũng thấy nó đáng yêu. ]]

Nói xong, cậu gửi cho Không Say một lời mời thành lập đội.

Bình Luận (0)
Comment