Hôn Quân Nhật Thường

Chương 32


Phủ đệ của Đồ THị vẫn giữ nguyên, Hoắc Thành Công có công bình loạn, được phong làm Đại tướng quân, Lý Phù Dao ban cho hắn phủ đệ khác, mấy ngày sau, Hoắc Thành Công đã dẫn một già một trẻ tới nơi ở mới Hoắc Phủ cuối cùng lại trở về là Đồ Phủ, để Đồ Anh và Ô Nha chuyển vào ở. Truyện được dịch và đăng tại Sắc - Cấm Thành fanpage. Copy xin vui lòng xin phép, giữ nguyên credit và up sau page 5 chương. Không up 10 chương cuối và ngoại truyện. Cám ơn.
 
Trận cung biến này, thân phận của Đồ Linh Trâm được giữ bí mật. Lý Phù Dao muốn công khai thân phận của nàng với công chúng nhưng bị nàng cự tuyệt.
 
Lý Phù Dao hỏi sao nàng không muốn, nàng chỉ cười cười: “Kiếp trước chém chém giết giết mệt quá rồi, kiếp này muốn nhẹ nhàng trôi thôi. Vì thế không muốn gánh vác lại tất cả những chuyện xưa nữa.”
 
Lý Phù Dao trầm tư, là nữ hầu gia Đồ thị phải gánh vác cái gì hắn hiểu rõ hơn ai hết. Nhưng để Đồ Linh Trâm sống dưới thân phận người khác hắn lại thấy ủy khuất cho nàng…Cuối cùng hai người không thể làm gì khác hơn là đổi họ nàng về họ “Đồ”, sống dưới một thân phận hoàn toàn mới.
 
Những người hôm ấy chứng kiến thân phận của nàng đều bị Lý Phù Dao cấm khẩu. Những vinh dự, những thống khổ kia, toàn bộ đều chôn dưới mộ nàng kiếp trước vậy.
 
Đồ Linh Trâm của kiếp này ở lại trong cung, làm thân thiếp cung nữ của Lý Phù Dao. Nói là cung nữ nhưng đến Lý Phù Dao cũng cúi đầu nghe nàng răm rắp, nghiễm nhiên trở thành kiểu tồn tại không phải chúa cũng không phải nô.
 
Lý Phù Dao mấy ngày nay bận việc triều đình, nhổ hết sạch vây cánh của Tần Lâu, mỗi ngày ngoài ăn ngủ chỉ có thể làm nũng Đồ Linh Trâm một hồi, nàng ở trong cung nhàm chán, liền để Hoắc Thành Công dẫn mình ra cung thăm muội muội và phủ đệ.
 
Đồ Linh Trâm không ngồi xe ngựa mà cưỡi ngựa cùng Hoắc Thành CÔng sóng vai trên đường. Dọc đường Hoắc Thành Công cúi đầu không nói, không hề giống với tính cách hảo hán uống từng ngụm rượu ngoạm từng miệng thịt lớn trước đây của hắn.
 
Cảm giác được sự khác lạ của hắn, Đồ Linh Trâm phá tan im lặng: “Hoắc Tương quân rất sợ ta?”
 
Vai Hoắc Thành Công run lên, lúng túng nói: “Thuộc hạ chỉ là không có mặt mũi nào nhìn Hầu gia…”
 

“Đừng! Ta đã không còn là Hầu gia nữa rồi, nếu ngươi không để ý cứ gọi ta một tiếng Đồ cô nương đi.” Đồ Linh Trâm nhớ đến cung biến ngày đó, Hoắc Thành Công cùng nhân thân từ giã, lại bị Hoắc mẫu thân trục xuất khỏi gia môn, lòng nàng nhất thời cảm khái: “Ba năm nay ngươi nhẫn nhục chịu khổ. Lý Phù Dao nói năm ấy là Tần Khoan mang người nhà ngươi ra làm con tin, ngươi mới phải giả vờ phản chủ, trong ngoài phối hợp cho kế hoạch của Lý Phù Dao…Lại nói, nếu không có ngươi và Văn ngự sự trong bóng tối âm thầm giúp đỡ, ấu muội nhà ta e cũng đã chết trong đại hỏa rồi.”
 
“Không, Hầu…Đồ cô nương. Lúc đó Tần tặc dùng người thân uy hiếp ta, bức ta đi độc sát bệ hạ, ta thực sự có dao động.” Nói đến đây, hán tử tám thước chợt đỏ mắt. Hoắc Thành Công cúi đầu, thấp giọng nói: “Thuộc hạ hổ thẹn với bệ hạ, hổ thẹn với quân huấn của Đồ gia, đổi lại là bệ hạ, vì việc này ba năm trời bị kẹp giữa Lâu Hạo và Tần Khoan, thực sự rất khổ sở.”
 
Đồ Linh Trâm nhớ Lý Phù Dao từng nói hắn muốn phục thù cho tiên đế và Đồ thị, sau đó kết thúc sinh mạng của chính mình, đến cửu tuyền tìm nàng…Một nam tử tuổi trẻ phơi phới như vậy, phải đau khổ đến chừng nào mới đưa ra quyết định hoang đường đến thế?
 
Nàng vốn tưởng mình thân thể không nguyên vẹn, hồn phách tiêu tán là đã bất hạnh lắm rồi, không ngờ người đang sống mới là người khổ nhất. Ngày ngày ở giữa nhân gian và địa ngục, vùng vẫy trong hơi tàn. Truyện được dịch và đăng tại Sắc - Cấm Thành fanpage. Copy xin vui lòng xin phép, giữ nguyên credit và up sau page 5 chương. Không up 10 chương cuối và ngoại truyện. Cám ơn.
 
Đồ Linh Trâm thở dài: “Năm ấy Lý Phù Dao thật sự uống thuốc độc ngươi đưa? Ta nghe Ô Nha nói sau khi ta chết không lâu, Lý Phù Dao bệnh nặng, tính tình đại biến, có liên quan đến chuyện này sao?”
 
“Này…” Hoắc Thành Công lộ vẻ khó xử: “Bệ hạ không cho ta nói.”
 
“Đến ta cũng không?”
 
Hoắc Thành Công im lặng.
 
“Được. Vậy ta tự đi hỏi hắn.”
 
Đến Đồ Phủ, Đồ Linh Trâm xuống ngựa, bước vào cửa đã thấy bóng đen từ trên nóc nhà nhảy xuống. Ô Nha ngồi xổm trên ghế đá, như con khuyển trung thành nhìn nàng, trong đôi mắt màu xanh ngập tràn ý cười như chào đón Tiểu Chủ công trở về.
 
Đồ Linh Trâm cười bước vào, nhìn xung quanh rồi nói với Hoắc Thành Công: “Ngươi bài trí chỗ này cũng khá lắm, y đúc Đồ phủ ngày trước.
 
Hoắc Thành Công sờ sờ gáy, cười cười: “Bổng lộc của thuộc hạ không nhiều, đều là bệ hạ âm thầm cho người tu sửa.”
 
“A Anh đâu?” Đồ Linh Trâm cười hỏi Ô Nha .
 
Ô Nha hất cằm ra ngoài, ra hiệu Đồ Anh ở đó. 
 
Đồ Linh Trâm bước vào trong đình, đang định cho muội muội bất ngờ đã nghe một thanh âm bại hoại phong lưu vang lên: “A Anh muội muội, muội xem ngọc xuyến này có đẹp không?”
 
Đồ Anh thán một tiếng: “Đẹp!”
 
“Đẹp vậy tặng muội đấy!” Nam tử trong đình cười dài nói: “Cả thành Trường An này chỉ có mỹ nhân như muội mới xứng với ngọc xuyến này thôi.”
 
Đồ Linh Trâm lắc đầu đi vào, cười nói: “Đồ Anh nhà ta gan nhỏ, Trường Sa vương đừng dọa nó.”
 
Thấy tỷ tỷ đột nhiên về, Đồ Anh giật mình, vội lấy vòng xuyến ra hất về phía Vương Thế Lan, đỏ mặt nhỏ giọng nói: “Ta….ta đi pha trà cho hai người!”
 
Vương Thế Lan vội chụp lấy ngọc xuyến, ngạc nhiên nói: “Sao muội lại vứt kiểu đó, cái này quý lắm á!”
 

Đồ Anh có chút hoảng, thu dọn khay trà, ngại ngùng nói với hắn: “Huynh vẫn nên tặng cho A Tỷ đi!”
 
Vương Thế Lan thuận tay thả ngọc xuyến vào hộp gỗ, bĩu môi nhìn Đồ Linh Trâm: “A Tỷ nhà muội chỉ có hứng thú với đại đao, đưa nàng ta trang sức làm chi!”
 
Đồ Anh trừng mắt nhìn Vương Thế Lan, má đỏ lên, giận dữ chống nạnh nói: “Không được nói A Tỷ như thế!”
 
“Được được được! Tiểu nãi nãi đừng giận, bản vương nghe ngươi hết!” Vương Thế Lan vô tội giơ hai tay lên, hoàn toàn không quên nháy mắt với Đồ Anh một cái. Truyện được dịch và đăng tại Sắc - Cấm Thành fanpage. Copy xin vui lòng xin phép, giữ nguyên credit và up sau page 5 chương. Không up 10 chương cuối và ngoại truyện. Cám ơn.
 
Đồ Linh Trâm lúc này mới lên tiếng: “A Anh tính cách thẹn thùng ngây ngô, ta khuyên Trường Sa Vương nếu không có ý gì thì đừng trêu chọc nó, nó sẽ cho là thật đấy.”
 
“Che chở đến vậy?” Vương Thế Lan thu lại điệu cười, nhìn nàng nói: “Thế hôn ước kiếp trước của chúng ta?”
 
“Không tính.” Đồ Linh Trâm thản nhiên: “Vị hôn thê của ngươi ba năm trước đã chết rồi.”
 
Vương Thế Lan ra vẻ tiếc hận đứng lên: “Bây giờ chồng cũ của ngươi muốn đi rồi, ngươi đi tiễn được không?”
 
Đồ Linh Trâm hờ hững: “Đi thong thả, không tiễn.”
 
“Thật là độc ác nha!” Vương Thế Lan giả vờ ôm tim buồn bã bước ra khỏi phủ.
 
Đồ Linh Trâm nhìn bóng hắn tiêu sái bước đi, lại nhìn muội muội hai má đỏ hồng, cuối cùng thở dài một cái.
 
Hoắc Thành Công cùng Ô Nha ở trong viện so chiêu, Đồ Linh Trâm cùng muội muội hàn huyên một hồi, bỗng nghe thấy quản gia khom người vào thông báo, Văn ngự sử đến.
 
« Văn Hoán Chi ? » Đồ Linh Trâm ngạc nhiên.
 
Đồ Anh lại sốt sắng, vội dặn dò quản gia :  « Nhanh mời đại nhân vào, chúng ta lập tức đến ngay. »
 
Vết thương của Văn Hoán Chi đỡ rồi ? Cung biến ngày ấy, chỉ vì trách cứ Tần Khoan vài câu mà bị trúng tên, may mắn vết thương không quá sâu, vẫn giữ được mạng.
 
Đồ Linh Trâm theo muội muội đến gian chính, đã thấy Văn Hoán Chi chờ ở đó. Hắn quay lưng nhìn bức họa trên tường, mới qua mấy ngày hắn đã gầy đi không ít, cả người cao gầy như thể có thể ngã bất cứ khi nào. Truyện được dịch và đăng tại Sắc - Cấm Thành fanpage. Copy xin vui lòng xin phép, giữ nguyên credit và up sau page 5 chương. Không up 10 chương cuối và ngoại truyện. Cám ơn.
 
Nghe tiếng bước chân, hắn quay người, lộ vẻ mặt thanh tú mà tái nhợt. ăn Hoán Chi lướt mắt nhìn Đồ Linh Trâm, lại thâm tình nhìn Đồ Anh phía sau thật lâu không chớp mắt.
 
Đồ Linh Trâm lại tiếp tục thở dài, âm thầm kéo muội muội ra phía sau, Đồ Anh lúc này mới bình tĩnh lại, hướng Văn Hoán Chi gật đầu thi lễ : « Văn Đại nhân trọng thương chưa lành, mau ngồi đi ! Đại nhân đối với A Anh chiếu cố rất nhiều, đáng ra phải là chúng ta đến thăm hỏi, thật sự thất lễ ! »
 
Văn Hoán Chi lúc này mới thu hồi ánh mắt, hướng Đồ Anh nhận lễ, khàn khàn giọng : A Anh cô nương không cần khách khí, tại hạ là đến cáo biệt cô nương. »
 
Đồ Linh Trâm đang pha trà hỏi : « Văn đại nhân muốn đi đâu ? »
 

Ánh mắt Văn Hoán Chi lúc này mới chuyển đến Đồ Linh Trâm. Tựa hồ cảm giác được nàng đang lo lắng, hắn cố cười : « Đêm đó tuy ta trúng tên ngất đi nhưng chuyện của ngươi ta vẫn nghe thấy….Hầu gia có thể trở về, bất luận là đối với bệ hạ hay với A Anh cô nương đều là chuyện tốt . »
 
Văn Hoán Chi lại nói : « Cung biến lần này, Tần thị diệt vong. Bệ hạ nhân đức dù tha cho ta và gia mẫu nhưng tại hạ không còn mặt mũi nào ở thành Trường An nữa, hôm nay đã xin bệ hạ từ quan. »
 
« Ngươi…Văn đại nhân định đi đâu ? »Đồ Anh không giấu được vẻ sốt sắng, dùng đôi mắt long lanh nhìn Văn Hoán Chi.
 
Văn Hoán Chi lại không dám nhìn thẳng nàng : « Trời đất rộng lớn, bốn bể là nhà, tùy duyên thôi. »
 
« Vậy ta còn có thể gặp huynh không ? » Đồ Anh cúi đầu, có chút bất an cùng e thẹn : « Năm ấy nếu không phải huynh kịp thời cứu giúp, ta sớm đã mất mạng rồi. Ơn trọng như núi, ta lại chưa kịp báo đáp. »
 
« Chỉ là giúp chút ít có xá chi. Hơn nữa ta giúp muội, vốn không cầu báo đáp. » Văn Hoán Chi hít sâu một hơi, ngẩng đầu nhìn Đồ Anh, mỉm cười ôn nhu : « A Anh cô nương xem như khổ tận cam lai, tại hạ cũng yên lòng. Cứ vậy từ biệt, thanh sơn nước biết, sau này ắt gặp lại ! »
 
Nói xong hắn hướng Đồ Linh Trâm thi lễ, một lúc lâu mới đứng thẳng lên, nhìn Đồ Anh thật sâu, sau đó khóe mắt ửng đỏ, bước nhanh khỏi phủ, như tráng sĩ quyết biệt, không hề quay đầu lại.
 

 
Không biết qua bao lâu, Đồ Anh vẫn một mực nhìn hướng Văn Hoán Chi rời đi, mặt tràn nước mắt. Đồ Linh Trâm đau lòng lau nước mắt cho nàng, lên tiếng nói : « Không nỡ xa Văn Ngự sử ? »
 
Đồ Anh gật đầu, chôn mặt vào lòng ngực tỷ tỷ, nức nở : « Huynh ấy đối với muội dụng tình thâm nhất, ơn trọng như nói, muội đều biết. Chỉ là muội…muội không biết báo đáp huynh ấy thế nào. Bây giờ huynh ấy phải đi, đến một câu giữ lại muội cũng không nói nên lời. »
 
Bốn năm trước, Trạng nguyên Văn Hoán Chi đối với Đồ gia nhị tiểu thư nhất kiến chung tình, chỉ là hắn thân là cháu ngoại Tần Khoan, vốn không nên dây dưa với Đồ Thị, chỉ có thể chôn sâu tình cảm vào tận đáy lòng, âm thầm bảo vệ nàng bốn năm.
 
Phần chân tình này, đến đá cũng cảm động chảy nước mắt, huống chi là một Đồ Anh đa sầu đa cảm.
 
Đồ Linh Trâm xoa xoa đầu nàng, an ủi : « A Anh, dù chúng ta đều hiểu Văn Ngự sử là người thanh liêm chính trực, nhưng không phải ai cũng nghĩ vậy. Thân là cháu trai của Tần tặc, tội nghiệt cả đời không sao xóa đi được, nếu tiếp tục lưu lại Trường An hắn sẽ sống không yên ổn, muội hiểu chứ ? »
 
Đồ Anh thút thít gật đầu, Đồ Linh Trâm véo chóp mũi nàng, trêu ghẹo nói : « Văn ngự sử này với Trường Sa Vương A Anh nhà ta chọn ai đây ? »
 
Đồ Anh đột nhiên gật đầu, khuôn mặt rất nhanh đã ửng đỏ. Nàng trừng mắt vờ giận nói : « A Tỷ còn cười ta ! Trường Sa Vương và tỷ còn có hôn ước ! »
 
Đồ Linh Trâm nhẹ nhàng kéo hai tay muội muội đến, bốn mắt nhìn nhau, ấm áp nói : « Ta chỉ là muốn muội hiểu, bất luận muội chọn ai, bất luận tương lai muội hướng về đâu, A tỷ đều ủng hộ muội, không gì quan trọng bằng hạnh phúc của A Anh hết. » Truyện được dịch và đăng tại Sắc - Cấm Thành fanpage. Copy xin vui lòng xin phép, giữ nguyên credit và up sau page 5 chương. Không up 10 chương cuối và ngoại truyện. Cám ơn.

 


Bình Luận (0)
Comment