Diệu Thủ Không Không khinh công tuyệt vời, nhưng thực lực lại bình thường, rất nhanh đã bị đánh ra khỏi hoàng cung.
Chẳng qua, hắn cũng không nản chí, dự định tìm một cơ hội khác lại vào hoàng cung.
Lúc này, Lâm Bắc Phàm lớn tiếng nói: " Diệu Thủ Không Không. Từ hôm nay trở đi, nếu như ngươi lại tự tiện xông vào hoàng cung của trẫm, cả đời cũng đừng hòng biết người kia là ai, càng đừng hòng lấy lại đồ vật của ngươi! Nói hết rồi, ngươi tự giải quyết cho tốt đi!"
Diệu Thủ Không Không nhìn cửa cung đóng chặt, thất vọng thở dài.
Trong mấy ngày kế tiếp, Diệu Thủ Không Không đều chuyển động bên ngoài Hoàng cung.
Mấy lần muốn vào lại không dám vào, cuống đến độ hói đầu.
Lâm Bắc Phàm thì sống cuộc sống trong cung của Hoàng Đế, hưởng thụ món ngon mặc đẹp. Mỹ nhân Hương Phi dịu dàng ôn nhu, nghe một chút văn võ cả triều vỗ mông ngựa, vui vẻ quên về.
Trong đầu hắn nhìn chằm chằm vào đế quốc sa bàn, nhìn Diệu Thủ Không Không bộ dạng không kiên nhẫn nổi, cười ha hả.
"Trẫm không tin, không trị được ngươi!"
Lúc này, Sài Ngọc Tâm đang vội vàng tuyển nữ binh.
Nhưng nói thật, cho dù tìm đúng phương hướng nhưng chiêu binh thì khó khăn.
Dù sao nếu như có lựa chọn, nữ nhân nào nguyện ý đi làm binh?
Cuối cùng vất vả lắm mới chiêu mộ đủ 3000 nữ binh, nhưng lại phát hiện huấn luyện rất khó khăn.
Bởi vì, những nữ binh này đều đến từ tầng dưới chót, từ nhỏ đã dinh dưỡng không tốt, lại chưa từng luyện võ, thể chất quá yếu.
Muốn bồi dưỡng các nàng thành một đội tinh binh thiện chiến, khó khăn gấp mấy lần so với tưởng tượng.
Vì vậy nàng lại lần nữa tới hoàng cung, nhờ Lâm Bắc. Phàm giúp đỡ.
"Bệ hạ..."
Sài Ngọc Tâm ôm một cánh tay Lâm Bắc Phàm, kêu lên một tiếng yêu kiều.
Lâm Bắc Phàm nghe vậy toàn thân run rẩy: "Đừng như vậy, ngươi trực tiếp nói ngươi muốn làm gì?”
Sài Ngọc Tâm tiếp tục yêu kiều nói: "Bệ hạ, hiện tại nữ binh đã chiêu mộ đầy đủ rồi! Nhưng thể chất các nàng quá yếu, cần phải mua một ít dược liệu bổ sung dinh dưỡng, cần tiền, người có phải nên trợ giúp một chút không? Dù sao, các nàng cũng là binh lính của người đó!”
Lâm Bắc Phàm lắc đầu: "Không được! Các nàng là binh lính của trẫm, chẳng lẽ những binh lính khác thì không? Các nàng cần trợ giúp, những binh lính khác thì không cần nữa sao? Thế giới này, không thể bên nặng bên nhẹ!"
"Nhưng bệ hạ, bọn họ thật sự rất cần!"
Thanh âm của Sài Ngọc Tâm càng thêm mềm mại.
Lâm Bắc Phàm nghiêm túc nói: "Cần nữa cũng không được, trãm là một người có nguyên tắc, tuyệt đối không thể thỏa hiệp!"
Sài Ngọc Tâm nổi giận: "Ngươi là hôn quân, còn quan tâm tới mấy chuyện này làm gì?"
Thân thể Lâm Bắc Phàm chấn động: "Ngươi nói rất có lý"
"Đúng vậy, cho nên bây giờ ngươi có phải hay không nền..."
"Vẫn không được!"
Sài Ngọc Tâm nổi giận: "Lâm Bắc Phàm, ngươi khinh người quá đáng! Cho ta mượn tiền ngươi được chưa?”
"Như vậy còn tạm được!"
Một lát sau, trên tay Sài Ngọc Tâm nhiều thêm một thùng bạc, vui vẻ nói: "Đa tạ bệ hạ”
Lâm Bắc Phàm hỏi: "Nói trước đi, tiền này là mượn, nếu mà không trả, làm sao bây giờ?"
Sài Ngọc Tâm liếc mắt, vô cùng vô lại nói: "Không trả được thì trả bằng thịt chứ, nếu không ngươi còn muốn thế nào nữa?”
Lâm Bắc Phàm tức giận đến toàn thân phát run: "Lưu Ngọc Tâm, không ngờ ngươi tham lam như vậy, không chỉ muốn bạc của trẫm mà còn muốn thân thể trấm!"
Sài Ngọc Tâm:
"Hừ! Dù sao cũng đã có tiền, ngươi thích thế nào thì làm đi, tạm biệt!"
Nói xong, nàng ôm lấy bạc, vui vẻ chạy ra ngoài. Tiếp theo, Sài Ngọc Tâm dùng chút bạc này mua rất nhiều dược liệu trân quý, sau đó cho đám nữ binh này dùng.
Đồng thời còn tự mình đưa chân khí vào, điều chỉnh thân thể cho các nàng.
Trải qua vài ngày cố gắng, có rất nhiều nữ binh đã chuyển biến tốt đẹp.
"Đa tạ tướng quân!"
Các nữ binh vô cùng cảm động.
Sài Ngọc Tâm lau mồ hôi trên mặt, cười nói: "Không cần cảm ơn! Bệ hạ gửi gắm kỳ vọng rất cao vào các ngươi, cho nên mới thưởng khoản ngân lượng này, mua dược điều trị thân thể! Nếu muốn cảm ơn, các ngươi phải cám ơn bệ hạ"
"Tạ bệ hạ long ân!" Các nàng cúi đầu hướng hoàng cung. Sài Ngọc Tâm vui mừng nhẹ gật đầu.
Đây là một đám nữ binh tri ân báo đáp, không uổng công.
Hy vọng tương lai các nàng có thể trưởng thành, trở thành nhánh binh vô địch của quốc gia.
Mang theo một phần hy vọng, Sài Ngọc Tâm tiếp tục làm việc.
Nhưng nhìn thấy nhiều nữ binh như vậy cần nàng vận chuyển chân khí điều dưỡng, lại cảm thấy phi thường bất đắc dĩ.
Nàng chỉ có một người, lúc nào mới có thể làm xong việc này?
Đúng lúc này, một ông lão xuất hiện trước mặt nàng: "Lão phu tới giúp ngươi nhé!"
Sài Ngọc Tâm cực kỳ cảnh giác: "Diệu Thủ Không Không, ngươi tới đây làm gì?"
Người trước mắt chính là người vẫn luôn ngồi chờ ở bên ngoài Hoàng cung, thần thâu đê nhất thiên hạ Diệu. Thủ Không Không.
Ngày hôm đó, hắn thấy Sài Ngọc Tâm cao hứng ôm một rương bạc từ trong hoàng cung chạy ra, trong lòng hơi động, vì thế liền đi theo, phát hiện chuyện này.
Diệu Thủ Không Không ngượng ngùng cười nói: "Lão phu không có ác ý gì, chỉ là hy vọng sau khi chuyện thành công, ngươi có thể nói tốt vài câu giúp lão phu trước mặt bệ hạ, để ta vào cung gặp lại hẳn!"
Sài Ngọc Tâm như có điều suy nghĩ gật đầu: "Được!"