Nụ hôn của anh, khí thế to lớn, không hề báo trước, mang theo vài phần ý tứ hàm xúc phảng phất muốn nuốt cô vào trong bụng.
Đường Thời dùng lực hấp dẫn lưỡi mềm mại của Cố Khuynh Thành, phảng
phất muốn hít không khí trong cơ thể cô không còn một mảnh, ngay tại
thời điểm Cố Khuynh Thành choáng váng cho rằng mình tùy thời đều có khả
năng hít thở không thông mà chết, Đường Thời hôn cô đột nhiên một chút
một chút giảm chậm lại, đến sau cùng liền biến thành ôn nhu, thậm chí
còn mang theo vài phần thật cẩn thận che chở.
Đây là lần đầu tiên Đường Thời nhu hòa hôn môi Cố Khuynh Thành như
vậy, không giống như là muốn phát tiết cái gì mỗi khi anh hôn môi cô
trước kia, dùng lực gặm cắn môi của cô, cắn sưng đỏ môi cô thật lâu.
Không có đau đớn như hôn môi trước kia, Cố Khuynh Thành mơ hồ cảm
giác một cỗ cảm giác kỳ lạ nói không nên lời, theo cánh môi cô kề sát
cùng Đường Thời một chỗ, nhanh chóng lan tràn đến mỗi một tấc trong
huyết mạch mình.
Cái loại cảm giác này, cuộc đời này Cố Khuynh Thành chưa bao giờ có,
cảm giác xa lạ này làm cho cô có chút tâm hoảng ý loạn, nhưng lại không
chán ghét, thậm chí, dường như còn có một chút thích, làm cho Cố Khuynh
Thành từ từ đắm chìm ở trong đó.
Có lẽ là Cố Khuynh Thành quá mức phân đi vào cái hôn này, Đường Thời
cũng càng thêm chuyên chú, anh giơ tay lên kéo đầu của cô, hôn từ nông
đến càng thêm sâu sắc, hôn đến hai người hít thở không thông, Đường Thời lúc này mới hơi hơi kéo môi hai người ra, môi của anh vẫn dán môi của
cô như cũ, chưa từng rời khỏi, anh trợn tròn mắt nhìn đáy mắt cô hơi có
chút sương mù, cảm thấy toàn thân giống như bắt lửa khó chịu, khắc chế
không được lại một lần nữa ngăn chặn môi của cô.
Hô hấp Đường Thời dần dần trở nên có chút nóng bỏng, tay anh từ đầu
Cố Khuynh Thành chậm rãi dời xuống, cách quần áo vuốt ve ngực Cố Khuynh
Thành.
Mặc dù số lần anh cùng cô có thể đếm được trên đầu ngón tay, nhưng dự cảm cô đối với anh khi anh muốn bắt đầu làm chuyện kia hết sức chính
xác.
Quen thuộc như vậy bắt đầu, làm cho trong đầu Cố Khuynh Thành lập tức nhảy ra dự cảm quen thuộc.
Giống như đáp lại dự cảm của cô, tay Đường Thời đã từ ngực cô di chuyển đến chỗ cổ áo của cô duỗi đi vào.
Dự cảm của cô quả nhiên đúng, kế tiếp xác thực phải làm chuyện kia rồi.
Mỗi một lần Cố Khuynh Thành nghĩ đến đau tê tâm liệt phế như vậy,
thân thể hung hăng run lên. Ngay sau đó cô cũng cảm giác được quần áo
chính mình bị Đường Thời cởi bỏ, da thịt loã lồ trước ngực hiện ra.
Cố Khuynh Thành theo bản năng muốn tránh ra ôm ấp của Đường Thời,
nhưng mà cô nghĩ đến đêm nay chính mình dùng hết tâm tư chỉ vì giờ phút
này.