Lúc còn rất nhỏ, người của Cố Gia nói cho cô biết, tương lai cô phải gả cho Đường Thời, ngoại trừ đối với Đường Thời tốt, thì không thể đối với những người đàn ông khác được, coi như là có tiếp xúc thân mật, cũng chỉ có thể cùng với Đường Thời...
Khi đó cô trẻ người non dạ, cũng không biết những lời này rốt cuộc có ý thế nào, cô cũng trẻ người non dạ hỏi qua mẹ mình, mẹ nói cho cô biết, gả cho Đường Thời là giống như ba mẹ vậy, sẽ cùng sinh hoạt một chỗ.
Khi đó Đường Thời, mặc dù không thích cười, nhìn qua khuôn mặt nhỏ nhắn ngây thơ luôn luôn lạnh nhạt, mở miệng nói ra những lời làm cho người ta đau đớn, thế nhưng, Cố Khuynh Thành cũng không có cảm thấy gả cho anh là một việc xấu thế nào, cho nên cô liền nhớ kỹ những gì người Cố gia nói cho cô biết.
Cho tới khi lên trung học, những bạn học nữ xung quanh có mối tình đầu, cùng với nam sinh bắt đầu truyền thư qua lại, việc cô chỉ có thể làm, là học tập khô khan, hay chính là xem chút sách ngoại khoá để tiêu phí thời gian.
Cô thật sự nghe theo người của Cố gia căn dặn, vượt qua cuộc sống của mình,trong cuộc sống của cô, ngoại trừ một mình Đường Thời, thì không có những người đàn ông khác.
Kỳ thực cô cũng không cảm thấy cuộc sống như thế, có bao nhiêu đáng buồn thương cảm, cô chỉ là muốn, mỗi người có một thứ theo đuổi, mà sự theo đuổi của cô chỉ là gả cho Đường Thời, cứu vớt cho gia đình.
Cho nên, từng ấy năm tới nay, cô vẫn kiên trì vì anh mà phải nỗ lực theo đuổi.
Cho nên, ba năm trước đây Đường Thời ngủ với cô nhưng không có phụ trách, cho cô một cái tát vang dội như vậy, cô cũng không có nổi giận, sau khi về nước, cô ở chỗ anh nhận nhiều đụng chạm, cô cũng không hề từ bỏ.
Dù sao bởi vì đạt được một cái gì đó, luôn luôn đánh đổi bằng một số thứ, nhất định cô phải nhẫn nại.
Thế nhưng cô đã đánh giá quá cao chính sự nhẫn nại của mình.
Đêm nay lúc nuốt một viên tránh thai xuống bụng, cô đột nhiên cảm thấy có chút nản lòng thoái chí.
Cái này từ nhỏ đến lớn, mặc kệ gặp phải bao nhiêu khó khăn, cô cũng chẳng bao giờ nghĩ tới muốn buông tha mà theo đuổi, hiện tại, cô lại có chút mệt mỏi.
Cô muốn buông.
Cố Khuynh Thành nghĩ tới đây, đáy mắt hơi chút phiếm hồng, cô hơi xoay người, co rúc thân thể, vùi đầu vào trong chăn.
Hôm sau vừa lúc là cuối tuần, liên tục nghỉ ngơi, mà thân của Cố Khuynh Thành mệt mỏi thì lòng càng mệt mỏi hơn, mệt mỏi đến tránh trong nhà vẫn không ra cửa.
Thời gian cuối tuần, quả thật trôi qua nhanh vậy, chỉ là một cái nháy mắt, đã đến thứ hai đi làm.
Cố Khuynh Thành chỉ vừa thất thần, sẽ nhớ tới chuyện phát sinh vào đêm đó.
Thế nhưng thời gian thật là thứ rất mạnh, bây giờ cô có lại nhớ tới, vẫn khó chịu như trước, nhưng không thấy như là trời đất sụp đổ như trước.
Thế nhưng mặc dù như thế, Cố Khuynh Thành vẫn có chút không muốn đi đối mặt với Đường Thời.