Tại sao cô lại quên, Đường Thời mà không nhận mình láu cá thứ hai, thì trên cái thế giới này không ai dám nhận thứ nhất.
Rõ ràng chính là Đường Thời muốn biết hiện tại tình huống của Cố Khuynh
Thành, thế nhưng anh lại không tìm được một cái cớ tốt hơn Cố Gia, lại
khỏi trực tiếp mất mặt khi bản thân tự làm, cho nên mới vòng vo nhắc nhở cô như vậy.
Tứ Nguyệt nghĩ tới đây, không nhịn được cười một
tiếng, dẫn tới Đường Thời ngẩng đầu, hung hăng trừng mắt liếc Tứ Nguyệt, Tứ Nguyệt lập tức thu liễm nụ cười, giả bộ làm gì không biết, thuận
nước đẩy thuyền nói: “Em phải đi xem Khuynh Khuynh một chút.”
Cố
phu nhân vẫn ngóng trông Đường Thời sẽ tới thăm Cố Khuynh Thành, thế
nhưng thật không ngờ, đã 1o ngày, cuối cùng người tới không phải Đường
Thời, mà là Tứ Nguyệt.
Tuy Cố phu nhân thấy mất mác, lại rất rất nhiệt tình chiêu đãi Tứ Nguyệt.
Tứ Nguyệt và Cố Khuynh Thành có thật nhiều lời phải nói, cho nên Tứ Nguyệt ở trong phòng khách nói khách sao với Cố phu nhân một lúc, rồi cùng Cố
Khuynh Thành trực tiếp lên lầu.
Tứ Nguyệt đã sớm từ trong miệng
Lâm Cảnh Thần, biết chuyện Cố Khuynh Thành ở trong bữa tiệc công ty bị
ngã, cô nhìn vết thương trên trán Cố Khuynh Thành đã nhạt, nghĩ đến Lâm
Cảnh Thần nước miếng văng tung tóe giảng thuật Đường Thời kích động khẩn trương ôm Cố Khuynh Thành tới bệnh viện cỡ nào, không nhịn được thần bí tiến đến trước mặt Cố Khuynh Thành hỏi: “Khuynh Khuynh, cô và anh tôi,
bây giờ không phải tốt lại như lúc ban đầu sao?”
Cố phu nhân cho
người làm cắt chút hoa quả, bưng lên lầu, đang chuẩn bị đẩy cửa, lại
nghe được Tứ Nguyệt nói những lời này, bà vô ý thức dừng lại hành động
trong tay.
Tốt lại như lúc ban đầu sao?
Cố Khuynh Thành nghĩ đến Đường Thời cho mình viên thuốc tránh thai kia, chẳng qua là cảm
thấy trào phúng, trên mặt cô vốn bởi vì nhìn thấy Tứ Nguyệt mang theo ý
cười, trong lúc bất chợt che dấu, khẽ rũ mắt xuống.
Tứ Nguyệt nhìn vẻ mặt Cố Khuynh Thành trầm mặc tịch mịch, trong lúc bất chợt âm thầm ảo não đứng lên.
Tại sao cô lại sơ ý như thế?
Nếu như bọn họ thực sự tôi lại như lúc ban đầu, một đêm kia, Đường Thời vì
sao khi Cố Khuynh Thành bị thương, lại gọi điện thoại cho cô, để cho cô
báo với Cố Gia, mà không phải mình canh giữ ở bệnh viện?
Tứ Nguyệt có chút ngượng ngùng cười, sau đó mở miệng nói: “Khuynh Khuynh, cô cũng biết, anh tính cách anh ấy, kỳ thực đôi khi, trong lòng anh ấy không
phải cứ nghĩ như vậy...”
”Tiểu Nguyệt, cô ta nước ngoài công tác
nhiều như vậy, khẳng định mua rất nhiều thứ, đã mua điểm những gì vậy?”
Cố Khuynh Thành không đợi Tứ Nguyệt nói xong, liền trực tiếp chuyển sang nói với Tứ Nguyệt.
Trên cái thế giới này, không ai so với Tứ
Nguyệt hiểu rõ Cố Khuynh Thành hơn, cô biết, chỉ khi Cố Khuynh Thành tức giận với một người, mới có thể lười phải nói về người kia.
Tứ Nguyệt bỗng nhiên dừng lại, vẫn mở miệng, hỏi: “Khuynh Khuynh, cô đang sinh khí với anh ấy sao?”
”Anh ấy đã làm gì?”