Hàm ý trong lời này của Cố Khuynh Thành, làm sao Phùng Y Y có thể nghe không hiểu.
Cô đây là đang tự nhủ cô ta dựa vào sự sang quý thêm hoa lệ, đều không thể làm được giống Cố Khuynh Thành, diễm áp quần phương.
Nụ cười trên mặt Phùng Y Y thu lại, ánh mắt trở nên lạnh vài phần,
ngay khi Cố Khuynh Thành cho là cô ta phải lộ ra diện mạo chân thật, sẽ
không nói lý gây gổ cùng cô, Phùng Y Y lại đột nhiên thay đổi sắc mặt,
nghiêng đầu qua chỗ khác, cười nói với một danh viện bên cạnh: “Mỗi lần
tôi nói đùa với Khuynh Thành, Khuynh Thành luôn luôn có thể đánh trả tôi đây á khẩu không trả lời được.”
Nói xong, Phùng Y Y giống như nghĩ đến cái gì đó, nói tiếp: “Mấy
người đều nhớ Khuynh Thành nhỉ, Cố Khuynh Thành, trước đây có quan hệ
tốt đối với anh Thời.”
Phùng Y Y biết Cố Khuynh Thành và Đường Thời sau đêm vui vẻ, bị Đường Thời vứt bỏ, Cố Khuynh Thành đi nước Anh, thế nhưng những danh viện
khác, lại chỉ biết là, Cố Khuynh Thành bất chợt phải đi nước Anh.
Cho nên Phùng Y Y vừa nói như thế, những danh viện khác, lập tức liền bắt chuyện cùng với Cố Khuynh Thành.
”Khuynh Thành, đã lâu không gặp.”
”Khuynh Thành, tại sao cô bỗng nhiên lại đi nước Anh?”
”Khuynh Thành, mấy năm nay quan hệ của cô và Đường tiên sinh có tốt không?”
”Khuynh Thành, lần này cô trở về, nhất định Đường Tiên Sinh thật cao hứng, khẳng định còn đối với cô như là trước đây...”
Kỳ thực những danh viện thứ này, nói ra không chút cạm bẫy nào, thuần túy chỉ là bắt chuyện khách sáo bình thường.
Thế nhưng, Cố Khuynh Thành biết, Phùng Y Y muốn chính là hiệu quả vậy.
Cô thế nhưng la một cô gái bị Đường Thời ghét bỏ không cần, hiện tại
những người này không biết chân tướng, ở trước mặt của cô, hỏi chuyện
của cô và Đường Thời, không thể nghi ngờ chính là ở vạch trần vết sẹo cũ của cô.
Cố Khuynh Thành ở trước mặt Phùng Y Y chưa từng thua thiệt bất luận
cái gì, nhưng mà bây giờ, cô lại chỉ có thể bao hàm rất nhiều khuất nhục lại, chặt chẽ nuốt vào trong bụng.
Cô cố gắng duy trì nụ cười trên mặt, cố gắng đáp vài câu với mấy danh viện này, sau đó vội vã mượn cớ, liền rút người ra.
Tâm tình Cố Khuynh Thành lập tức rơi vào đáy cốc, càng không có tâm
tư đi ăn cái gì, cô giơ cổ tay lên, nhìn thời gian một chút, khoảng cách tám giờ bắt đầu nghi thức chúc mừng còn hơn một giờ, Cố Khuynh Thành rũ mi mắt xuống, liền yên lặng không chút tiếng động đi ra khỏi hội
trường.
Cố Khuynh Thành đi dọc theo bậc thang bằng gỗ, từ từ đi xuống dưới,
cuối cùng đi vòng qua đỉnh núi có đài quan cảnh tương đối tĩnh lặng, mới dừng lại.
Cô nhìn đèn đuốc cảnh đêm ở dưới chân núi sơn trang nghỉ phép Hồng
Viên, trong đầu nghĩ vừa tới những lời mà mấy cô danh viện hỏi mình.
Cô biết, khi những người đó không biết chuyện cô và Đường Thời phát sinh những gì, mới có thể hỏi cô như vậy.