Chị họ Phùng Y Y gả cho Đường Gia, đương nhiên Phùng Y Y cũng coi như là thân thích Đường Gia, kể từ đó, bọn họ thật đúng là người trong nhà, mà Cố Khuynh Thành cô, chỉ là một người ngoài.
Dựa theo ý chị dâu tư Đường Thời, rõ ràng chính là Đường Thời không
muốn để cho người ngoài như cô khó coi, cho nên cố ý ủy khuất Phùng Y Y.
Thực sự là dẻo mồm dẻo miệng, mới chỉ dùng mười mấy chữ đơn giản, cứ
như vậy dễ dàng đem lời Đường Thời nói, coi như là Đường Thời thiên vị
nên nói giúp cô, lại biến thành quan tâm cho Phùng Y Y, nếu không phải
xung quay nhiều người ngồi như vậy, Cố Khuynh Thành thật muốn vỗ tay!
Đường Thời nghe xong ý của chị dâu cố ý tim ra lối thoát cho Phùng Y
Y, trên mặtvẫn mang cười nhạt bình thường như cũ, chậm rãi cầm muôi, từ
từ khuấy đều cháo trong bát, không có ý muốn mở miệng nói chuyện chút
nào, như là cam chịu ý của chị dâu.
Cái này ở trong chỗ này, Cố Khuynh Thành thực sự là một người ngoài.
Sau đó người ngoài như cô, lập tức trở nên có chút không được tự nhiên.
Lục Nhiên quay ra hòa giải, mở miệng nói: “Mọi người đừng chỉ lo nói, đều ămau ăn sáng đi.”
”Đúng vậy, đồ ăn sắp nguội rồi.” Lâm Cảnh Thần phụ họa theo một câu.
Tất cả mọi người khởi động đôi đũa trong tay, vừa mới nhạc đệm như
vậy, giống như chưa từng xảy ra giống nhau cái gì, cứ tự nhiên trôi qua.
Mặc dù Cố Khuynh Thành không được tự nhiên, thế nhưng cũng miễn cưỡng cầm muỗng lên, giả vờ uống cháo.
Đường Thời nhìn chằm chằm Cố Khuynh Thành đang ngồi đối diện, ánh mắt có chút dừng lại, nhưng rất nhanh liền khôi phục tự nhiên.
Bữa sáng, là anh kêu Tứ Nguyệt gọi cô tới đây.
Cái bàn của mình, cũng là anh ra hiệu cho mấy người Tô Niên Hoa và Lục Nhiên cố ý không chừa chỗ trống.
Để anh và cô có thể ngồi ăn chung.
Tuy là bữa ăn sáng này, xung quanh nhiều người như vậy, thế nhưng tuyệt đối sẽ không để cho cô tới đây bị tức!
Hiện tại ngược lại, đem anh đã tốn công tốn sức chuẩn bị cùng cô dùng bữa sáng, lại làm cho không yên như vậy, thậm chí còn ảnh hưởng nghiêm
trọng tới khẩu vị của cô!
Đường Thời cúi đầu, nhìn chằm chằm cháo trong bát của mình, trong lúc bất chợt cũng hiểu được là không còn thấy ngon.
Nếu anh và cô không có khẩu vị gì, làm sao anh lại có thể để cho người cho anh và cô không khó khẩu vị mà ăn ngon được?
Đường Thời nghĩ tới đây, nhẹ nhàng nhếch khóe miệng một cái, không có dấu hiệu nào mà mở miệng nói: “Chị dâu tư, chuyện tôi vừa nói vốn không có gì buồn cười.”
Chị dâu tư Đường Thời đang cầm một quả trứng gà bóc vỏ, nghe được câu này, nao nao, ngẩng đầu, nhìn về phía Đường Thời.
Những lời này của Đường Thời nói quá mức đột ngột, cô ta cũng có chút không phản ứng kịp, quá một lúc sau, cô ta mới hiểu được, Đường Thời
đây là đang nói với mình, vừa rồi anh nói nhìn Phùng Y Y lớn hơn so với
Cố Khuynh Thành và Tứ Nguyệt, là nghiêm túc.