Tiếng Đường Thời rất bình tĩnh bay vào trái tim Lục Nhiên, thế nhưng ở trong nháy mắt, anh ta lại cảm thấy những lời này của Đường Thời, so
với Tô Niên Hoa cầm míc, thâm tình hát bài « ánh trăng tàn khốc » của
Lâm Hựu Gia còn động lòng người hơn.
Trong khoảng thời gian ngắn, Lục Nhiên có chút nghẹn lời.
Đường Thời từ từ kéo ánh mắt từ trên mặt của anh ta, về màn hình lớn trước mặt.
Tô Niên Hoa đứng ở trên sân khấu, cầm mic, nhắm mắt lại, hát ra ca từ rõ ràng.
”Tôi vẫn luôn lưu lạc, đối với em chưa từng thấy qua hải dương, tôi cho là quên, thì ra vẫn bị nắm trong tay em.”
Ba năm trước đây, anh dưới sự tức giận, ngủ với Cố Khuynh Thành, vứt
bỏ Cố Khuynh Thành, anh lấy là tất cả kết thúc như vậy, thế nhưng anh
phát hiện, nhớ thương chính là từ khi biết được cô đi Anh quốc, triệt để bắt đầu lan tràn.
Cách ba năm, anh mãi mãi cũng không thể quên được, đó là một buổi
trưa, khi đó anh vừa mới tiếp quản Xí Nghiệp Thịnh Đường không lâu, anh
muốn làm cho Xí Nghiệp Thịnh Đường bao phủ hào quang ở trên người mình,
khiến người ta nhắc tới anh, sẽ không cảm thấy là anh dựa vào Xí Nghiệp
Thịnh Đường mới có tiếng tăm như vậy, anh muốn trở thành nhân vật truyền kỳ của Xí Nghiệp Thịnh Đường, ở Bắc Kinh, thậm chí cả thế giới. Cho
nên, anh không để ý toàn bộ cổ đông phản đối, khư khư cố chấp đẩy ra một sản phẩm mới.
Kết quả sản phẩm đưa ra thị trường ngắn ngủi nửa tháng, liền hết hàng toàn quốc, đây là thành công đầu tiên anh thắng được vì Xí Nghiệp Thịnh Đường, anh vui vẻ cầm một ly cà phê, đứng ở trước cửa sổ sát đất, nhìn
mấy trắng trời xanh ở thành phố Bắc Kinh, ánh nắng tươi sáng, dùng một
tư thái thích ý, trộm được nửa ngày rảnh rỗi.
Sau đó, cửa ban công, bị Tứ Nguyệt đẩy ra, cô đỏ mắt ôm một phần văn
kiện đi tới, là tới tìm anh ký tên, chỉ là nhìn ánh mắt của anh, mang
theo vài phần oán giận.
Khả năng bởi vì cuối cùng anh bằng thực lực của mình chấn áp những
lão cổ hủ ở Thịnh Đường, lại bị Cố Khuynh Thành dày cho không vui cả
tháng, mới chuyển biến tốt đẹp tất cả, đã bị lúc Tứ Nguyệt tới ký tên
làm hỏng, nhìn mắt cô đã khóc, hỏi một câu: “Xảy ra chuyện gì sao?”
Tứ Nguyệt mím môi, theo dõi sắc mặt của anh, nhìn chốc lát, sau đó
nói: “Anh, nửa giờ trước Khuynh Khuynh đã đi máy bay sang Anh, chưa định ngày về.”
Một câu nói kia, giống như một hồi sấm sét, nổ vang ở trong óc anh,
suýt nữa đem álà cho anh mắt của anh tan rã, anh cố gắng ổn nổi tâm tình của mình, tận lực duy trì hờ hững lạnh nhạt, chậm rãi ồ một tiếng.
Tứ Nguyệt giận dử ôm lấy văn kiện, xoay người đi ra khỏi phòng làm
việc, anh cũng không có nửa điểm tâm tình đi hưởng thụ đại thắng của
mình lần đầu với Thịnh Đường.
Trong đầu của anh, chỉ có bốn chữ, chưa định ngày về.