Khi đó bọn họ, cũng không phải là không có không tiền vào khách sạn,
chỉ là, là ghi danh CMND, liền sẽ bị người trong nhà biết được nói dối.
Thế nên, ăn xong cơm tối, mấy người phải tới công viên bên cạnh.
Mọi người ở ngồi xuống trên sân cỏ, Đường Thời từ đầu đến cuối không có nói một câu.
Tô Niên Hoa Lục Nhiên Lâm Cảnh Thần lại ở một bên lải nhải.
”Lão Ngũ, hôm nay thời điểm đánh nhau, có phải cậu đá mông tôi một phát không!”
”Anh còn không thấy ngại mà hỏi tôi, anh đánh vào mặt tôi đúng không?”
”Hai người các cậu đều im miệng cho tôi, tóc của tôi là ai kéo mất một chùm, có phải là xậu hay không lão tam!”
”Vậy tôi còn bị ngươi đạp một cước đây!”
”Cậu câm miệng cho tôi, cậu không cào mặt của tôi sao? Tôi còn phải dựa vào khuôn mặt mà ăn cơm...”
”Cái mặt của cậu thì dựa vào cái gì để lấy khuôn mặt ăn cơm!”
Tứ Nguyệt nghe ba người cải cọ, ở một bên cầm điện thoại di động chụp mặt mũi bầm dập của bọn họ, cười khanh khách.
Cố Khuynh Thành cùng Đường Thời ở cách đó không xa, an tĩnh dựa vào một gốc cây, vai sóng vai ngồi.
Cố Khuynh Thành bị Tô Niên Hoa Lục Nhiên Lâm Cảnh Thần ba người cãi
nhau, chọc cho vẫn mím môi cười, đến cuối cùng, cô mới phát hiện, Đường
Thời ngồi ở bên cạnh mình, trên mặt không có chút nào biểu tình ngẩng
đầu, ngắm sao.
Cố Khuynh Thành ngưng cười: “Đường Thời, anh làm sao vậy?”
Đường Thời không nói gì.
Lúc này Cố Khuynh Thành đã có thể cảm nhận được hỉ nộ ái ố của Đường
Thời, cô nhìn ra được người tâm tình anh không tốt, cô bỉu môi, ngoẹo
đầu nghĩ một trận, cuối cùng nhìn nơi khóe mắt dán băng dán cá nhân của
Đường Thời, nói: “Có phải là vết thương còn đau hay không?”
Đường Thời nghiêng đầu, liếc mắt nhìn Cố Khuynh Thành, vẫn như cũ không nói gì.
Cố Khuynh Thành quyệt quyệt miệng, cũng im lặng theo.
Bóng đêm càng ngày càng sâu, mọi người trò chuyện từ từ bị cơn buồn
ngủ thay thế, mấy người thiếu niên cứ như vậy nằm xuống đất ngủ.
Cố Khuynh Thành dần dần cũng có chút không nhịn được, dựa vào cây ngủ mất.
Nhưng không phải là giường Công Chúa mềm mại trong nhà, giấc ngủ Cố
Khuynh Thành phá lệ kém cỏi, thường xuyên tỉnh lại, trong đó một lần lúc tỉnh lại, cô lại phát hiện, bản thân lại vùi ở trong lòng Đường Thời,
mà trong tay người anh cầm một bìa giấy các-tông cứng rắn, không ngừng
quạt, đem con muỗi từ bên cạnh cô đuổi đi.
Trong lòng Cố Khuynh Thành hiện lên một tia ấm áp, không có nửa điểm
buồn ngủ, đầu cô ở trong lòng Đường Thời, nhẹ nhàng mà động động, vừa
lúc cùng ánh mắt Đường Thời đụng nhau, Cố Khuynh Thành nháy nháy mắt, mở miệng nói rất nhẹ: “Đường Thời, hiện tại tâm tình anh còn không tốt sao?”
Đường Thời cũng không trả lời vấn đề của cô, mà là trực tiếp hỏi cô
một vấn đề: “Không phải anh đã từng nói với em, mặc kệ em có phiền toái
gì, đều có thể tới tìm anh sao? Vì sao hôm nay không gọi điện thoại báo
cho anh trước?”
Giọng của Đường Thời, hơi mang theo vài phần chỉ trích, Cố Khuynh
Thành ngẩn ra, một hồi nữa, cô mới nhỏ giọng nói: “Lúc đó em quá khẩn
trương, liền quên.”
Cố Khuynh Thành thấy sắc mặt Đường Thời trầm thấp như trước, đảo mắt, liền giơ tay lên, làm ra một cái thề cử động, nói: “Em cam đoan đây là
một lần cuối cùng, sau này nếu gặp nguy hiểm, trước tiên em sẽ liên hệ
cho anh đầu tiên.”
Lúc này thần tình Đường Thời mới hơi hòa hoãn một ít.
Cố Khuynh Thành cười rộ lên, cắn ngón tay, một bộ thật rực rỡ: “Anh
gọi em là Khuynh Khuynh, em lại chỉ có thể gọi anh là Đường Thời, như
vậy có vẻ quan hệ có chút xa, Tiểu Thời, lúc nào cũng...” Cố Khuynh
Thành vừa nói, bản thân cười khanh khách đứng lên, sau đó trong miệng
nhẹ nhàng mà nhớ kỹ một từ, nói: “Thời gian đi, Đường Thời, sau này em
sẽ gọi anh là Thời Gian có được hay không?”
”Sau đó lúc gặp nguy hiểm, em sẽ nói, Thời Gian, cứu em...”
Đột nhiên, một tiếng đập cửa đánh vỡ Đường Thời trầm tư.
Đường Thời đem tâm tư từ trong trí nhớ kéo trở về, Tô Niên Hoa vẻ mặt buồn ngủ mông lung đi tới: “Anh, vừa nãy Trương thư ký gọi điện thoại
tới, nói sáng nay, anh hẹn Phùng Tổng ký hợp đồng.”
Phùng Tổng, cha của Phùng Y Y.
Buổi chiều hôm qua, bọn họ đã từ trong miệng những người đó, biết là Phùng Y Y phái người bắt cóc Cố Khuynh Thành.
Tô Niên Hoa hơi khựng lại, nói tiếp: “Hợp đồng này, còn muốn ký hay không?”