Kỳ thực Đường Thời đâu quan tâm, chẳng qua anh chỉ muốn cùng Cố
Khuynh Thành như nam nữ bình thường, ngồi chung một chỗ, đơn giản tùy ý
trò chuyện, cho nên mới tìm trọng tâm câu chuyện hỏi cô, lại thật không
ngờ cô lại nói nghiện, thế cho nên anh vốn chả quan tâm lại chuyên chú
nghe Cố Khuynh Thành trình bày.
Chuyện xưa của cô, nói đến tình cảm dạt dào, nói đến chỗ hoan hỉ, mặt mày sẽ hiện ra ý cười ngây thơ theo, nói đến chỗ bi thống, còn sẽ mang
theo vài phần không vui.
Biểu tình sinh động như vậy, muôn màu muôn vẻ khiến anh cảm giác mình phảng phất là đang nhìn một bức tranh đặc sắc liên hoàn.
Bởi vì Đường Thời nghe rất chuyên chú, Cố Khuynh Thành cứ nói tiếp,
thẳng đến lúc cô sắp nói cho tới khi nào xong thì thôi, cô mới phát
hiện, Đường Thời cũng không nháy mắt một cái chằm chằm nhìn mình, đáy
mắt còn chứa một tia ý cười ấm áp.
Cố Khuynh Thành ngẩn ra, lúc này mới ý thức được bản thân lại tầng
tầng không ngớt nói lâu như vậy, tiếng nói của cô dần dần dừng lại.
Nhưng mà Đường Thời vẫn như cũ nhìn chằm chằm Cố Khuynh Thành, quá
hồi lâu, anh mới nháy nháy mắt, nhìn Cố Khuynh Thành nghi ngờ hỏi một
câu: “Sao không nói tiếp?”
Không biết có phải giọng nói Đường Thời vô cùng ôn nhu hay không, Cố
Khuynh Thành trở nên hơi có chút làm càn, cô nói như thế nửa, vẫn cho là anh đều đang nghiêm túc nghe, không nghĩ tới anh đã sớm thả hồn đi đâu, bản liền có chút không vui, bây giờ nghe anh hỏi cô sao không nói tiếp, Cố Khuynh Thành nhịn không được rên một tiếng, đứng lên, đem điều khiển từ xa cầm trong tay ném một cái vào trong lòng Đường Thời, âm điệu mở
miệng nói chuyện có chút tùy hứng: “Tự xem đi, em không nên nói với
anh!”
Cố Khuynh Thành vừa dứt lời, lúc này mới ý thức được bản thân lại tại trước mặt Đường Thời đùa giỡn ra tính khí đại tiểu thư.
cả trái tim cô lập tức đập thình thịch, cước bộ vốn muốn rời đi lập
tức dừng tại chỗ, đang chuẩn bị kinh hồn táng đảm quay đầu liếc mắt nhìn Đường Thời, người đàn ông lại vươn tay, đưa cô ôm đồm vào trong ngực
của anh, sau đó không nhanh không chậm cầm lấy điều khiển từ xa cô đập
về phía anh, trên mặt chẳng những không có chút dấu hiệu tức giận nào,
ngược lại có vẻ càng thêm hứng thú dồi dào vuốt vuốt điều khiển từ xa, ý cười không giảm đem đầu đặt ở trên vai của cô, hướng về phía bên tai
của cô, thấp giọng nói: “TV sao phấn khích như em nói?”
Toàn thân Cố Khuynh Thành lập tức trở nên có chút cứng ngắc, trên mặt đỏ lừ.
Đường Thời đem điều khiển từ xa ném ở một bên, tay kia ôm hông của Cố Khuynh Thành, tiếp tục ở bên tai của cô, thấp giọng nói: “Em trước đây
thường như vậy hướng về phía người khác kể chuyện xưa sao?”
Cố Khuynh Thành khuôn mặt hồng hồng lắc đầu: “Không có, em chỉ cùng Tiểu Nguyệt thảo luận qua...”
Nói đến đây, Cố Khuynh Thành liền nghĩ đến vì mình mà Tứ Nguyệt bị
Đường Thời đuổi ra nước ngoài, biểu tình hơi trở nên có chút áy náy.
Đường Thời biểu tình vốn ôn hòa nhu tình, nghe Cố Khuynh Thành nói,
bất chợt trở nên lạnh xuống, anh ôm cổ tay của cô, hơi chăm chú, sau đó
chợt buông cô ra, sắc mặt có chút trầm thấp đi qua cô.
Cố Khuynh Thành bị Đường Thời đột nhiên chuyển biến như vậy, khiến
cho có chút ngẩn ngơ, quá chỉ chốc lát, cô mới hậu tri hậu giác hiểu
được.
Thời điểm mình muốn có đứa bé, cũng là chủ động đối tốt với anh, sau đó lợi dụng anh, bị anh phát hiện.