Ánh sáng đáy mắt Đường Thời, hơi có chút tan rả, cả người có vẻ mờ mịt.
Đầu tiên Cố Khuynh Thành sững sờ, lập tức chợt tỉnh táo lại, khóe môi của cô không tự chủ được tỏa ra nụ cười: “Anh tỉnh rồi sao?”
Đường Thời nghe được tiếng Cố Khuynh Thành, lúc này mới dời mắt sang
Cố Khuynh Thành, anh nhìn cô chằm chằm một hồi, lúc này mới nhận thấy
toàn thân trở nên mềm nhũn, không có một chút khí lực.
Anh đang chuẩn bị mở miệng, hỏi anh bị làm sao, Cố Khuynh Thành lại
đứng lên, kêu một tiếng ra ngoài cửa: “Trương Tẩu, Đường Thời tỉnh.”
Theo tiếng Cố Khuynh Thành, rất nhanh Trương Tẩu đã vội vã đi vào
phòng ngủ, thấy Đường Thời mở mắt, lập tức ngạc nhiên mở miệng nói:“Thời Thiếu Gia, cậu đã tỉnh lại, cậu có biết không, cậu làm cho tôi và
Cố Tiểu Thư suýt thì dọa chết, tại sao cậu hơn nửa đêm, lại chạy đến hồ
bơi? Hiện tại đã lạnh như vậy...”
Lúc này Đường Thời mới bất tri bất giác nhớ tới, tối hôm qua mình và
Cố Khuynh Thành phát sinh xung đột, chẳng qua là cảm thấy toàn thân có
một loại phiền não không nói ra được cần phát tiết, liền trực tiếp đi ra hồ bơi.
”Còn nữa, Thờì Thiếu Gia, Cố Tiểu Thư thấy cậu té xỉu, cho tới bây
giờ, đều không hề rời khỏi cậu, bữa sáng và cơm trưa đều chưa ăn được
bao nhiêu, may mắn bây giờ cậu bình an vô sự tỉnh lại, bằng không Cố
Tiểu Thư, thật là bị cậu hù chết.” Trương Tẩu nói một hơi liên miên.
Đường Thời nghe được Trương Tẩu nói, trong lúc bất chợt nhớ tới, khi
mình mơ màng, hình như nghe được tiếng của cô, còn nắm tay cô, vì vậy
theo bản năng động tay của mình, phát hiện trong lòng bàn tay, thực sự
nắm tay nhỏ bé mêm mại của cô.
Thì ra không phải anh nằm mơ, đều là thật... Nói cách khác, thực sự giống như Trương Tẩu nói, cô vẫn luôn ở bên cạnh mình?
Đường Thời nhìn về phía Cố Khuynh Thành.
Vẻ mặt cô gái, có chút ngượng ngùng, nhẹ rũ mi mắt, ngữ điệu mang
theo vài phần trách cứ Trương Tẩu, mở miệng nói: “Trương Tẩu, bà mau
bưng cháo lên đi.”
”Xem tôi vui vẻ quên những thứ này.” Trương Tẩu giơ tay lên, vỗ vỗ
đầu của mình, sau đó còn nói: “Thời Thiếu Gia, cháo này cũng là Cố Tiểu
Thư phân phó tôi nấu, nói cậu nhiễm phong hàn, sau khi tỉnh lại, nên ăn
chút cháo.”
Cố Khuynh Thành vừa mới bảo Trương Tẩu đi bưng cháo, liền không muốn
để cho bà ở ngay trước mặt Đường Thời, nói mình đã làm những gì, ai biết bà lại lắm mồm nói ra toàn bộ với Đường Thời.
Cố Khuynh Thành trở nên càng thêm ngượng ngùng, cô đỏ mặt, cúi đầu,
cũng không dám nhìn Đường Thời, giọng nói có chút gấp hô một tiếng:“Trương Tẩu!”
Lúc này Trương Tẩu mới cười ha hả câm miệng, xoay người vội vả xuống lầu.
Bên trong phòng ngủ lập tức yên tĩnh lại.
Cố Khuynh Thành rũ mi mắt, vẫn có thể cảm giác được Đường Thời đang
nhìn mình chằm chằm như cũ, cô bất an nuốt nước bọt, ngẩng đầu, chạm ánh mắt Đường Thời ánh, sau đó nhanh chóng rũ mi mắt xuống nói: “Em vào
toilet chút.”
Sau đó không đợi Đường Thời nói, liền rút ra tay của mình, trực tiếp vào toilet.
Đường Thời vô lực nằm ở trên giường, nhìn chằm chằm bóng lưng Cố Khuynh Thành, ánh mắt trở nên có chút nhu hòa.