Đường Thời hoàn toàn không biết mình rốt cuộc nói ra cái gì, anh chỉ cảm thấy tức giận quá lớn, giống như cố hết sức muốn phát tiết cái gì, liền trực tiếp cầm thuốc trong tay hung hăng ném về phía trên giường, cái mũi hừ một tiếng: " Em đừng cho là anh không biết đáy lòng em có chủ ý gì, em không phải là muốn làm cho anh không đụng chạm em, nhưng lại không thể không tính toán cho Cố Gia, cho nên uống thuốc tới lấy lòng anh!"
" Cố Khuynh Thành, chuyện kia em không muốn anh còn không miễn cưỡng em! TM, em tưởng là anh yêu thích đụng chạm em à! Thế nhưng tâm tư em lại xiên xiên vẹo vẹo bởi vì Cố Gia mà làm chuyện này, TM anh thật sự lập tức san bằng Cố thị cho rồi!"
Nói xong Đường Thời vòng qua gian phòng đi ra ngoài."
Thật sự là tức chết anh rồi!
Từ ban đầu vì Cố thị mà tiếp cận anh, lấy lòng anh, muốn gả cho anh, hiện tại hôn sự đều đã xác định rồi, tật xấu này vẫn không thay đổi như cũ.
Vẫn là vì Cố Gia mà vắt hết óc, rối loạn tiểu tâm tư!
Nghĩ đi nghĩ lại Đường Thời đột nhiên dừng bước, xoay người giơ tay lên chỉ vào Cố Khuynh Thành, nghiến răng nghiến lợi nói: "Anh cảnh cáo em, Cố Khuynh Thành, nếu như em để cho anh phát hiện em uống thuốc giảm đau, có tin anh cho em uống đủ hay không!"
" TM, lúc nhỏ cũng không phát hiện em giả dối như vậy, tại sao càng ngày càng làm cho người ta cảm thấy chán ghét!"
Lời nói Đường Thời rõ ràng bén nhọn không lưu tình chút nào, quả thực là mắng Cố Khuynh Thành khoa trương lại giả tạo.
Nhưng mà cô từ trong lời nói Đường Thời nghe ra trọng điểm.
Cô hiểu rõ ràng, Đường Thời mắng cô như vậy là vì ghét bỏ cô uống thuốc giảm đau.
Anh nói không sai, là thuốc thì ba phần độc, lúc ban đầu uống thuốc giảm đau, đáy lòng cô không phải dễ chịu, nhưng mà cô lại không có lựa chọn nào khác, chỉ có thể nuốt những ủy khuất này hướng vào trong bụng mình.
Thậm chí cô nghĩ, có lẽ thuốc giảm đau này sẽ cùng với cô cả đời.
Cố Khuynh Thành nhìn người đàn ông trước mặt phảng phất muốn giậm chân, đáy lòng lại bắt đầu sinh ra một chút lo lắng và hạnh phúc nói không nên lời, ngay cả khóe môi cũng khắc chế không được mà mỉm cười.
Đường Thời mắng một trận, rốt cục ngừng lại, sau đó hùng hổ nghiêng đầu nhìn Cố Khuynh Thành, kết quả lại nhìn thấy cô gái ôm chăn, ánh mắt trong suốt nhìn anh, mặt mũi trong lúc đó chẳng những không có sợ hãi như trước kia, ngược lại còn mang theo ý cười.
TM, anh đều đã tức điên, cô vậy mà còn cười được?
Cười cái rắm a!
Đáy lòng Đường Thời nháy mắt càng thêm tức giận, anh vừa định mở miệng hướng về phía Cố Khuynh Thành chửi ầm lên, kết quả đột nhiên nghĩ đến lời mình vừa mới nói, lời nói đến bên miệng nháy mắt bị anh nuốt xuống, sau đó mới ý thức được sau khi mình tức giận rốt cuộc nói gì với Cố Khuynh Thành.
Đường Thời sửng sốt một chút, lại sửng sốt một chút, sau đó không có bất kỳ cái gì dừng lại liền bước nhanh đi ra xoay người khỏi cửa phòng ngủ.
Bước đi của anh cực kỳ nhanh nhưng mà nhìn lại có vẻ có chút bình tĩnh.
Cố Khuynh Thành ôm chăn ngồi ở trên giường nhìn chằm chằm bóng dáng Đường Thời rời đi, mi tâm nhăn nhăn.
Không biết có phải cô ảo giác hay không, cô cảm thấy lúc này Đường Thời càng như là.... Chạy mất dép.