Thật lãng phí!
Nhưng là, hết lần này tới lần khác lãng phí này làm cho tất cả nữ sinh đối Cố Khuynh Thành càng thêm hâm mộ ghen tỵ với căm hận, đồng thời để cho tất cả nữ sinh cũng thấy được chênh lệch giữa bọn họ cùng Cố Khuynh Thành...
Đồng thời cũng làm cho mọi người trong nháy mắt cảm thấy, một người coi chiếc điện thoại nokia như món đồ chời muốn lém liền ném như Cố Khuynh Thành sao có thể đi ăn trộm một cái máy mp3?
Mặc dù Đường Thời nói ba xạo thay Cố Khuynh Thành giải vây, nhưng là, Cố Khuynh Thành vẫn như cũ có chút rầu rĩ không vui.
Đường Thời nhìn cô mặt mày ủy khuất, đáy lòng khó chịu một trận, sau đó không nói một lời mang theo cô đi hoa viên trường học.
Ngồi ở chiếc ghế, Cố Khuynh Thành một lúc lâu cũng không nói gì, Đường Thời cũng không có lên tiếng quấy rầy cô, qua không biết bao lâu, các trong phòng học đã truyền đến thanh âm hoan ca cười nói bắt đầu hội liên hoan, Cố Khuynh Thành mới mở trừng hai mắt, nghiêng đầu sang chỗ khác hướng về phía Đường Thời, ấp úng mở miệng, hỏi: "Đường Thời ca ca, anh không phải đi về tham gia hội liên hoan à?"
"Em thì sao? " Đường Thời thấy cô rốt cuộc mở miệng nói chuyện, khẽ cười.
Cố Khuynh Thành lắc đầu, rũ mắt xuống, thanh âm buồn bực hờn dỗi nói: "Em không muốn trở về phòng học tham gia tiệc liên hoan."
Đường Thời ôn nhu nói: "Tốt, anh ở chỗ này phụng bồi em."
Sau đó, Cố Khuynh Thành lại trầm mặc rất lâu, từ các lớp học, không ngừng có tiếng ca, tiếng cười, tiếng đàn dương cầm truyền đến, có thể bởi vì Đường Thời phụng bồi cô ngây người thật lâu, Cố Khuynh Thành cũng là từ từ bình tĩnh lại, sau đó đối Đường Thời bắt đầu tố khổ.
Thanh âm cô rất nhỏ, giống như là bị ủy khuất lớn, nói cô bận trước bận sau lâu như vậy, chẳng những không được mọi người thích, còn bị người hoài nghi, nói cô không muốn học lớp này nữa, một chút ý tứ cũng không có, nói cô không muốn ở lại phòng học này, không thích chủ nhiệm lớp của mình.
Rốt cuộc là tiểu nữ sinh, rõ ràng là tố khổ, nhưng là tố đến cuối cùng, vẫn nói ra chuyện chính mình để ý nhất: "Đường Thời ca ca, bọn họ đều không tin em."
Đường Thời thủy chung không có lên tiếng, vẫn luôn an tĩnh nghe Cố Khuynh Thành nói, cho đến khi nghe được những lời này, anh mới giơ tay lên, sờ sờ đầu của cô, nói: "Anh tin em."
Cố Khuynh Thành nghe thấy như vậy, ngẩng đầu nhìn mắt của anh, mang theo một tia vui mừng: "Có thật không?"
Đường Thời nhìn vẻ mặt cô rốt cuộc có chút vui sướng, âm thầm mà thở phào nhẹ nhõm, sau đó mới phát giác tay mình thế nhưng toát một tầng mồ hôi, anh hướng về phía cô gật đầu, giọng nói chắc chắn: "Thật, Khuynh Khuynh, coi như là toàn thế giới không tin em, anh cũng sẽ tin em."
Đường Thời nghĩ tới đây, lực đạo hôn Cố Khuynh Thành càng ngày càng sâu.
Cố Khuynh Thành ở khi Đường Thời xé đi quần áo chính mình, thân thể theo bản năng vẫn căng thẳng lên, động tác Đường Thời dừng một chút, theo bản năng muốn tung mình rời đi, Cố Khuynh Thành lại bắt được bờ vai của anh, lông mi run rẩy phá lệ lợi hại, một hồi lâu, cô mới ôm cổ của hắn, nhẹ nhàng mà ngóc đầu lên, ngó chừng ánh mắt của anh, thanh âm có chút run rẩy nói: "Chúng ta thử một lần có được hay không?"
Cô nói xong câu đó, toàn thân cũng e lệ biến thành màu hồng phấn, tay cô dùng sức ôm ôm cổ Đường Thời, sau đó chủ động hôn lên môi của anh.
Đường Thời trong lòng sôi trào, một trận hoảng hốt, hung hăng mà hôn cô.
Ngoài cửa sổ bóng đêm càng ngày càng sâu, bên trong nhà cũng là cảnh xuân tươi đẹp, kiều diễm.