"Còn có, cô có biết hay không, Khuynh Khuynh, cái Tiểu Chân Ái kia sau khi rời đi, anh cũng là càng chơi càng điên rồi, anh ấy cho là tôi không biết, thật ra thì nhiều tối tôi âm thầm đi theo anh ấy, anh ấy đều nhanh chóng chọn một cô gái ở Kim Bích Huy Hoàng rồi..."
"Nếu là anh ấy chơi gái còn chưa tính, anh ấy còn tìm rồi một cái tiểu minh tinh, hiện tại thân nhau muốn chết...!"
"Anh ấy ôm tâm tư gì, tôi biết, anh ấy chính là ghét bỏ tôi làm cho anh khó chịu, cho nên anh ấy liền liều mạng làm cho tôi khó chịu, trả lại gấp mười lần!"
"Được a, anh ấy mê, anh ấy tùy tiện chơi, dù sao anh ấy đã theo tôi kết hôn, anh ấy bây giờ là chồng tôi, tôi liền hao tổn phụng bồi anh ấy, mười năm, hai mươi năm, đợi tới khi anh áy khoogn chơi được nữa, khi đó, tôi liền xem anh ấ làm sao làm cho tôi khó chịu!"
"..."
Tứ Nguyệt huyên thuyên nói rất nhiều rất nhiều lời, nói xong lời cuối cùng, vẫn liều mạng uống rượu, Cố Khuynh Thành có chút nhìn không được, không nhịn được giơ tay lên, ngăn cản Tứ Nguyệt: "Đừng uống nữa."
Tứ Nguyệt không có lên tiếng, chẳng qua là gục ở trên bàn đá cẩm thạch, ô ô khóc lên.
Tứ Nguyệt từng là một cô bé yêu cười cở nào, lúc nào đã trở thành luôn khóc ở trước mặt cô?
Cố Khuynh Thành vươn tay, sờ sờ tóc Tứ Nguyệt, sau đó buông thỏng mi mắt, an tĩnh phụng bồi Tứ Nguyệt.
Tứ Nguyệt khóc đủ rồi, sau đó lảo đảo đứng lên, đi tới một bên, từ trong túi của mình tìm kiếm một chút, sau đó kiếm ra một hộp thuốc, lung la lung lay đi tới trước mặt Cố Khuynh Thành, giơ về phía cô lắc lắc, nói: "Thấy không, đây là hôm qua lão Ngũ uống say không còn biết gì về nhà, sau đó bò lên giường ngủ, lưu lại cho tôi."
Tứ Nguyệt giống như là sợ Cố Khuynh Thành thấy không rõ, chỉ vào chữ phía trên, từng chữ từng chữ đọc cho Cố Khuynh Thành nói: " thuốc tránh thai khẩn cấp!"
Thời điểm Cố Khuynh Thành nghe ba chữ "Thuốc tránh thai " kia, sắc mặt biến thành có chút trắng.
Tứ Nguyệt lại mở ra rồi, từ bên trong lấy thuốc ra, nhét vào trong miệng, sau đó nắm lên nửa bình nước Cố Khuynh Thành uống còn dư, liều mạng rót vào trong miệng.
Có thể bởi vì rót quá mãnh liệt, chính mình bị sặc, sau khi cô ấy liều mạng nuốt nước cùng thuốc vào, mới kịch liệt ho khan.
Cố Khuynh Thành nhìn Tứ Nguyệt một loạt cử động uống thuốc, dùng sức nắm chặc quả đấm, cô vẫn đợi đến thời điểm Tứ Nguyệt ngừng ho khan, cánh môi có chút run rẩy, mở miệng, hỏi: "Tiểu Nguyệt, cô nói một người đàn ông, vẫn luôn cho một người phụ nữ uống thuốc tránh thai, là tại sao? "
Tứ Nguyệt cũng không có suy nghĩ nhiều ý tứ trong lời nói Cố Khuynh Thành, chẳng qua là cho là cô ấy nói mình, cho nên cười nói: "Còn có thể như thế nào, cảm thấy người đàn bà kia không xứng sanh con cho hắn chứ sao."
Không xứng... tay Cố Khuynh Thành hung hăng mà run lên, làm đổ chén rượu bên tay mình, chất lỏng chậm rãi theo cái bàn đá cẩm thạch bằng phẳng chảy xuôi, sau đó dọc theo, tí tách nhỏ trên sàn nhà.
"Dứt khoát mà nói, người đàn ông kia chính là không thương người đàn bà kia, thuần túy chính là lấy thân thể của cô ta phát tiết, phát tiết đủ rồi, nên nghĩ tới biện pháp đuổi người đàn bà kia đi, cho nên anh ta là không thể nào muốn có con, tương lai chia tay, bẩn thỉu ướt át, nhiều phiền toái a! " Tứ Nguyệt vừa nói, càng thêm khóc lên: "Một người đàn ông nếu là yêu một nữ nhân, ước gì cô ấy sinh cho mình rất nhiều đứa bé, sao có thể cho cô ấy uống thuốc tránh thai a!"