Cố Khuynh Thành chạy đến, không có mang ví tiền, cho nên mượn Trình Tả Ý hai nghìn đồng, liền chạy đi tìm Trần Mặc Thâm, cùng anh cùng nhau bước lên xe lửa đi tuần trang.
Xe lửa chạy suốt cả đêm, mãi cho đến buổi sáng thứ hai, mới tới tuần trang.
Không biết là bởi vì lần đầu tiên trong đời lớn mật phản nghịch làm chuyện như vậy không, Cố Khuynh Thành tinh lực rất tốt, không nghỉ ngơi, cùng Trần Mặc Thâm vòng quanh tuần trang một chuyển, mãi cho đến năm giờ chiều, thời điểm Cố Khuynh Thành rốt cuộc mệt mỏi nhịn không được, mới cùng Trần Mặc Thâm đi tìm khách sạn.
Ngay lúc đó Trần Mặc Thâm, mang tiền có hạn, mà trên người của cô cũng không có nhiều tiền, thật ra thì bọn họ có thể đi tìm cái nhà nghỉ tiện nghi, thuê hai gian phòng。, nhưng mà Cố Khuynh Thành từ nhỏ sống an nhàn sung sướng quen, nơi nào có thể ở, cho nên cuối cùng Trần Mặc Thâm liền chỉ có thể tìm khách sạn tốt nhất, thuê một gian phòng.
Đó là lần đầu tiên trong đời Cố Khuynh Thành cùng chàng rai khác ngoại trừ Đường Thời ở chung một phòng, đáy lòng cô không phải là không khẩn trương, nhưng là Trần Mặc Thâm, so với trong tưởng tượng của cô cong thân sĩ hơn rất nhiều, trực tiếp đem phòng ngủ để lại cho cô, chính mình không nói tiếng nào cho phục vụ mang vào một bộ chăn giường, đi ghế sa lon phòng khách ngủ.
Buổi chiều đầu tiên, hai người cũng không có nói chuyện gì với nhau, chính là chỗ này một kẻ ngủ ở phòng khách trên ghế sa lon, một kẻ ngủ trên giường lớn ở phòng ngủ trôi qua.
Thứ hai, hai người nghiêm chỉnh vòng quanh tuần trang chơi như cũ, ban đêm mặt trời ngã về tây, Cố Khuynh Thành cùng Trần Mặc Thâm ngồi trên thuyền, chỉ có hai người bọn họ, Trần Mặc Thâm hướng về phía Cố Khuynh Thành mở miệng, thổ lộ.
Trần Mặc Thâm nói rất nhiều, Cố Khuynh Thành nhớ không rõ ràng lắm, nhưng mà ngay lúc đó, thời điểm cô nghe Trần Mặc Thâm nói những lời đó, đáy lòng của cô, là có chút cảm động.
Cô không dám nhìn tới ánh mắt Trần Mặc Thâm mong đợi, chẳng qua là ngó chừng đang ánh nắng chiều phía trước, qua hồi lâu, cô mới mở miệng, nói: "Thật xin lỗi, Trần Mặc Thâm, tôi là muốn gả cho Đường Thời."
Rõ ràng bị cự tuyệt chính là Trần Mặc Thâm, nên khổ sở cũng chỉ có thể là Trần Mặc Thâm, nhưng là Cố Khuynh Thành lại cảm giác mình thật giống như so với Trần Mặc Thâm còn muốn khổ sở hơn, thế cho nên cuối cùng vẫn là Trần Mặc Thâm mỉm cười, khuyên bảo cô.
Được Trần Mặc Thâm thông cảm, Cố Khuynh Thành hướng về phía Trần Mặc Thâm, kìm lòng không đậu đem những tâm sự không muốn người biết, nói ra.
Cô nói cho Trần Mặc Thâm rất nhiều rất nhiều, nguyện vọng của cô, nguyên nhân cô nhất định phải gả cho Đường Thời.
Một chiều kia, lần đầu tiên trong đời cô uống rượu.
Hơn nữa còn uống say như chết, cuối cùng là Trần Mặc Thâm đem cô ôm trở về khách sạn.
Cô dĩ nhiên không biết, Đường Thời vốn là đi công tác, gặp được vấn đề khó giải quyết, vẫn bận bận rộn gần hai mươi bốn giờ, mới nhàn rỗi, khi đó đã qua sinh nhật Cố Khuynh Thành rồi, anh cầm lấy điện thoại di động, thấy Cố Khuynh Thành không nghe điện thoại, trực tiếp trở vềgọi lại, nhưng không người nào đón nghe, anh liên tiếp bấm nhiều lần, cũng là trạng thái như vậy, thậm chí đến cuối cùng, điện thoại Cố Khuynh Thành liền tắt.
ý niệm đầu tiên của Đường Thời, chính là để cho thư ký của mình đặt cho mình vé máy bay trở về Bắc Kinh, sau đó anh thu thập hành lý, trực tiếp đi sân bay, thời điểm chờ máy bay, anh lấy ra điện thoại di động, thấy có rất nhiều tin nhắn chưa xem, tùy tiện lướt qua, kết quả lại thấy một cái không biết số phát tới nội dung tin nghắn, sắc mặt anh trong nháy mắt trở nên có chút khó coi.
Cái kia tin nhắn kia nội dung rất đơn giản dứt khoát: Cố Khuynh Thành cùng Trần Mặc Thâm đi tuần trang.