50 ngày... Anh và Cố Khuynh Thành tách ra chừng hai tháng, tính như vậy, cô là sau khi giải trừ hôn ước với mình, mang thai đứa bé.
Đứa bé này...
Đường Thời nghĩ tới đây, trong nháy mắt không muốn nghĩ nữa, chỉ là dùng sức nắm chặt điện thoại di động.
Lục Nhiên ở bên kia điện thoại, chờ hồi lâu, đều không có đợi được Đường Thời trả lời, không nhịn được lên tiếng, hô một tiếng: "Anh."
Đáp lại anh vẫn một mảnh im lặng như cũ, mặc dù bây giờ Lục Nhiên, không có tận mắt thấy Đường Thời, nhưng cách điện thoại, Lục Nhiên lại có thể cảm giác được Đường Thời thế nào, anh có chút lo lắng mở miệng lần nữa: "Anh... Anh còn tốt chứ?"
Tiếng Lục Nhiên vừa kết thúc, liền nghe được trong điện thoại truyền đến tiếng còi xe, anh lại hỏi: "Anh ở đâu, tôi đi đón anh..."
Lục Nhiên còn chưa nói hết, Đường Thời đã ngắt điện thoại, ngón tay có chút run rẩy mở cửa xe, cả người hoang mang lo sợ ngồi vào, lúc anh khởi động xe, tay nắm lấy chìa khoá, làm thế nào cũng không có chút sức lực, được nửa, mới miễn cưỡng xoay chìa khóa xe, sau đó xe khởi động, Đường Thời giống như là bị máy móc khống chế, cứng ngắc cầm tay lái, nhấn ga.
Đường Thời giẫm xuống chaan ga, dùng lực giẫm, tốc độ xe, tăng lên từng chút từng chút, lao vụt ở trong màn đêm đường phố.
Thành thị rất yên tĩnh, bên tai anh, lại lặp đi lặp lại chuyện Cố Khuynh Thành và Lục Nhiên nói-
Em mang thai -
Em chuẩn bị kết hôn -
Khuynh Thành thực sự mang thai, mà ở trong bệnh viện ghi thời gian cô mang thai, thật sự được 50 ngày như cô ấy nói.
Mang thai, cô mang thai, cô mang thai, anh làm sao bây giờ?
Đúng vậy, anh làm sao bây giờ? Làm sao bây giờ?
Đường Thời nghĩ đi nghĩ lại, mắt anh trở nên có chút ướt át, anh dùng lực phanh xe, dừng xe ở bên lề đường, sau đó liền gục người trên tay lái, bả vai rung động.
Là muốn buông cô, để cô đuổi theo hạnh phúc của mình, là muốn không quấy rầy cô, cho cô sự dịu dàng, thế nhưng tại sao cô lại đột nhiên mang thai? Mà lại không có dấu hiệu nghi ngờ nào, căn bản không có để anh có chút tư tưởng chuẩn bị.
Cô là cô gái anh yêu, từ nhỏ đã bắt đầu yêu, anh một mực thề phải thật tốt với người mình yêu, làm sao anh yêu, liền đem người mình yêu nhất đánh mất?
Bả vai Đường Thời run rẩy thật lâu, mới an tĩnh lại, cả người anh vẫn gục trên tay lái như cũ.
Thế giới vô cùng yên tĩnh, anh mơ hồ có thể nghe thấy tiếng tim mình đập.
Anh đột nhiên nhớ tới, trước đó không lâu ở tỏng nhà cũ Đường gia, Đường Uyển xem một chương trình, lúc ấy anh không muốn lên lầu, bởi vì khi một mình sẽ nhớ tới cô, cho nên dứt khoát bồi Đường Uyển xem.
Trong chương trình, có ngôi sao tên Trịnh Khải, khóc đến lệ rơi đầy mặt, nói: Người yêu nếu có một nửa khác, không thể đi cùng với mình, như vậy kết quả chỉ có hai loại: Một là đợi, hai là từ bỏ.
Khi đó Trịnh Khải khóc có chút không nói ra lời, thật lâu, mới nói tiếp một câu: Tôi đây, chờ một chút, lại từ bỏ.
Lúc đó Đường Uyển thấy cảnh này, một bên cầm khăn tay lau nước mắt, một bên không ngừng tán dương Trịnh Khải là đàn ông tốt có một không hai.
Lúc đó anh còn đối với biểu hiện của Đường Uyển, khịt mũi coi thường, châm chọc cô nước mắt không đáng tiền.
Nhưng mà bây giờ, tất cả phát sinh trên người mình, anh lạiphát hiện, lòng mình, cũng nghĩ như vậy, anh cũng muốn chờ một chút, lại từ bỏ.
...