Đường Thời lấy khăn giấy lau sạch nước trên bàn, sau đó gọi phục vụ dọn dẹp sạch sẽ canh anh phun ra, lúc này mới miễn cưỡng dựa vào thành ghế, nhìn chằm chằm Cố Khuynh Thành một mực duy trì kiên nhẫn nhìn qua anh cười yếu ớt, chợt cười một tiếng, sau đó thu liễm biểu cảm có chút lười nhác.
Cố Khuynh Thành nhìn lấy Đường Thời trở nên nghiêm túc, mơ hồ cảm giác được Đường Thời muốn nói cái gì, cả người cô cũng trở nên khẩn trương lên, trong lòng bàn tay đều không một tiếng nắm thành quyền.
Qua một lát, Đường Thời ngồi thẳng thân thể, anh biểu lộ nghiêm túc tới cực điểm, anh nhìn chằm chằm Cố Khuynh Thành một hồi lâu, sau đó hắng giọng, lại mở miệng, nói: "Khuynh Khuynh, tạm thời dứt bỏ bốn chữ hôn nhân môn đăng hộ đối với anh đi, rốt cuộc có yêu cầu cái ý kiến đó hay không, thì anh lại không có yêu cầu với môn đăng hộ đối, anh cũng sẽ không bụng đói ăn quàng muốn dạng phụ nữ như Trình Tả Ý."
"Đổi câu đơn giản dứt khoát, liền xem như toàn thế giới chỉ còn lại có Trình Tả Ý, anh cũng sẽ không đụng vào cô ta một chút, nếu như có thể, anh thật tâm đều chẳng muốn liếc nhìn cô ta một cái."
"Cho nên, những cái kia... Chuyện đồn giữa anh và cô ta, đơn giản chỉ là giả dối không có thật, không có lửa thì sao có khói!"
Cố Khuynh Thành có một đoạn thời gian rất dài, chưa từng nhìn thấy vẻ mặt Đường Thời âm trầm, biểu cảm lửa giận lên cao nói chuyện.
Thời gian trước, cô luôn luôn không cẩn thận chọc giận anh, sau đó anh vẻ mặt này của anh giống như chuyện thường ngày, thường xuyên bị cô trông thấy.
Lúc này gặp lại, cô vậy mà không có hoảng sợ giống như trước kia, ngược lại tâm lại tràn ngập một tầng mừng rỡ nói không nên lời.
Thì ra tất cả, cũng chỉ là Trình Tả Ý mong muốn đơn phương a!
Thực cô ta ở trong lòng Đường Thời, so ra kém hơn cả Phùng Y Y, tối thiểu là Đường Thời không thích Phùng Y Y, tuy nhiên lại không tới bước chán ghét.
Thế nhưng Trình Tả Ý thì sao?
Đường Thời nhìn thấy chán ghét, thậm chí buồn nôn tới cực điểm.
Chỉ là Cố Khuynh Thành mừng rỡ, vẫn châm một cây gai, mang theo chút đau, nhưng khi cô nhìn Đường Thời gần trong gang tấc, cô phát hiện mình càng thêm chú ý cây gai kia.
Cố Khuynh Thành vui mừng, từng chút từng chút bắt đầu trôi qua, đến sau cùng, lưu lại trong lòng nặng nề không nên lời, Cố Khuynh Thành rũ tầm mắt xuống, nuốt hai ngụm nước bọt, sau đó từ đầu tới cuối duy trì tư thái cúi đầu, mở miệng đối với Đường Thời nói: "Đường Thời, ở trong lòng anh, em có phải là cái loại đó, sẽ chỉ dây dưa đến cùng, níu lấu đàn ông không?"
Đường Thời khi Cố Khuynh Thành rủ tầm mắt xuống, phát hiện cô gái có chút mất hứng, thế nhưng anh lại không nghĩ ra được cô bởi vì cái gì không vui.
Khi anh suy nghĩ định mở miệng hỏi cô, không nghĩ tới cô lại chính mình nói ra trước.
Đường Thời, ở trong lòng anh, em có phải là cái loại đó, sẽ chỉ dây dưa đến cùng, níu lấu đàn ông không?
Cố Khuynh Thành làm sao lại đột nhiên, vô duyên vô cớ hỏi anh vấn đề này?
Đường Thời cau mày, nhìn chằm chằm Cố Khuynh Thành, dần dần trở nên đóng băng.
Anh tinh tường nhớ kỹ, buổi chiều lúc mình gọi điện thoại cho cô, cô đã mang bộ dạng ủy khuất rất lớn, chờ khi anh đến bên cô, cô lại giống như là người không việc gì.
Cho nên, vừa rồi cô hỏi câu kia, là ủy khuất có quan hệ tới anh sao?