Editor: Quỳnh Nguyễn
Sau khi Cố Khuynh Thành nói xong, sợ hãi Đường Đường cự tuyệt trả giả thiết này, tiếp tục cường điệu một chút: "Ngộ nhỡ."
Lập tức Cố Khuynh Thành liền ngừng lại hô hấp, ánh mắt nháy cũng không nháy nhìn chằm chằm Đường Thời.
Đối với Đường Thời mà nói, đây căn bản chính là chuyện không có khả năng tồn tại, anh thật sự chẳng muốn đi trả lời giả thiết này.
Nhưng mà đối mặt ánh mắt Cố Khuynh Thành nhìn ánh mắt mình, anh vẫn bất đắc dĩ thỏa hiệp, trong đầu đơn giản làm một cái giả thiết, nếu tương lai một ngày kia, anh không nghĩ qua là thật sự cùng cô gái kia lên giường, mà cô gái kia liền có đứa nhỏ của anh...
Biết rõ rành rành là giả thiết, nhưng mà Đường Thời vẫn cảm thấy giả thiết này quá mức vớ vẩn, anh lập tức lắc lắc đầu, nghĩ cũng không nghĩ liền thốt ra: " Nếu thật có ngộ nhỡ như vậy, anh tuyệt đối sẽ không để cho cô gái kia sinh hạ đứa bé kia, cho dù là cô ta sinh ra anh cũng sẽ không muốn, đứa bé kia sống hay chết đều chẳng quan hệ tới anh."
Cố Khuynh Thành cảm thấy như là có một cây đao hung hăng đâm vào trái tim mình, làm cho cả người cô có chút hoa mắt chóng mặt, cô giống như là không thể tin, thấp giọng lập lại một câu: "Sẽ không muốn?"
Sau đó liền dùng lực nắm chặt tay, cố gắng vẫn duy trì lý trí của mình, bĩu môi với Đường Thời, bày ra bộ dáng khinh bỉ: "Đường Thời, anh thật tàn nhẫn, kia là cốt nhục của anh a, anh rốt cuộc có nhân tính hay không?"
Rõ ràng cô để cho anh làm giả thiết này, kết quả đợi cho anh làm giả thiết này, cô ngược lại mắng anh...
Đường Thời có chút bất đắc dĩ cười khẽ một tiếng, sau đó đáy lòng trở nên có chút bi thương.
Kỳ thật để cho anh có nhân tính một chút cũng có thể, điều kiện tiên quyết là cô gái kia là cô, dù cho đứa nhỏ trong bụng của cô không là của anh, chỉ cần cô gái kia là cô, anh có thể yêu ai yêu cả đường đi.
Không khí bên trong xe có vẻ yên tĩnh.
Trên mặt Cố Khuynh Thành ý cười giả vờ, chỉ là duy trì nửa phút liền biến mất liền biến mất không còn một mảnh, cô cúi đầu, sợ bị Đường Thời nhìn thấy vẻ mặt cô đơn trên mặt mình.
Đường Thời cũng không có lên tiếng nói chuyện, nhìn chằm chằm phía trước ngoài cửa sổ xe, không biết nghĩ cái gì.
Thật lâu sau rốt cuộc Cố Khuynh Thành không chịu nổi không khí áp lực bên trong xe, cô hít sâu một hơi, ngẩng đầu, ánh mắt yên tĩnh thản nhiên: "Đường Thời, thời gian không còn sớm, em muốn đi vào trước."
Đường Thời thu hồi tinh thần, nghiêng đầu sang chỗ khác nhìn về phía Cố Khuynh Thành "Uh`m" một tiếng.
Cố Khuynh Thành chỉ tiếp xúc ánh mắt cùng Đường Thời một chút, liền nhanh chóng quay đầu mở cửa xe.
Đường Thời cũng xuống xe, anh chờ Cố Khuynh Thành đóng cửa xe, lấy ra cái chìa khóa, khóa cửa xe, lên tiếng nói với Cố Khuynh Thành: "Anh đưa em vào."
Cố Khuynh Thành nhàn nhạt "Uh`m" một tiếng, vòng qua xe đi tới bên cạnh Đường Thời, sau đó hai người hướng về phía cửa tiểu khu đi đến, bất quá chỉ là vừa bước hai bước, Đường Thời liền ngừng lại bước chân.
Cố Khuynh Thành nhìn thấy Đường Thời dừng lại thì cũng dừng lại, cô có chút nghi hoặc liếc Đường Thời một cái, vừa định hỏi anh "Làm sao vậy?", nhìn thấy ánh mắt anh bình tĩnh nhìn chằm chằm phía trước, hơi hơi nhíu nhíu mày, sau đó theo tầm mắt của anh qua đi liền nhìn thấy Trần Mặc Thâm từ tiểu khu đi ra.
Bước chân Cố Khuynh Thành dừng ngay tại chỗ, một giây sau cô nhìn thấy tầm mắt Trần Mặc Thâm nhìn phía cô và Đường Thời, vẻ mặt của anh ta rõ ràng ngớ ra một chút, sau đó bước chân cũng ngừng lại.