Đường Thời đưa tập vở mình viết giúp cho Cố Khuynh
Thành, nói: “Thầy giáo nếu như hỏi tại sao viết vào hai tờ khác, em cứ
nói quyển kia đã dùng hết rồi, hiểu không?”
Cố Khuynh Thành hoàn toàn còn chưa vui mừng
vì bài tập đã viết xong, phục hồi tinh thần lại, với lời của Đường Thời, kinh ngạc gật đầu.
Đường Thời nhìn biểu cảm ngây ngốc của cô
không sót một chút, nhíu mày một cái, cuối cùng lấy băng dích từ trong
cặp mình ra, dính hai tờ bài tập của Cố Khuynh Thành vào một chỗ, lúc
này mới yên tâm giúp cô nhét vào cặp sách.
Cố Khuynh Thành may mắn trốn qua một lần
quên làm bài tập bị thầy giáo phạt, cũng không vì vậy mà lòng sợ hãi,
ngược lại càng thêm bắt đầu không làm bài tập.
Mà Đường Thời, sau khi buổi tối mỗi ngày tan học về nhà, đã làm bài tập thầy giao cho, sau đó tự học kiến thức cấp
2, sáng ngày thứ hai, lại dậy thật sớm, đón Cố Khuynh Thành đi tới
trường học, sau đó ở trong vườn hoa trường học, bắt chước chữ viết của
Cố Khuynh Thành, mà viết với anh lúc đó mà nói, giống như bài tập thiếu
não.
Lúc ban đầu, là Cố Khuynh Thành và Đường Thời cùng nhau viết.
Đến cuối cùng, biến thành Đường Thời một
mình viết, còn Cố Khuynh Thành ngồi ở một bên, sẽ xem manga, rồi cầm một ly trà sữa, vui vẻ mà uống.
Thỉnh thoảng đụng tới lúc Cố Khuynh Thành
ngủ trễ, ngày thứ hai bị Đường Thời kêu đã gọi dậy chưa ngủ đủ, cô còn
quệt mồm, có chút bất mãn Đường Thời múa bút thành văn thay cô làm bài
tập, oán trách nói: “Tại sao tốc độ anh viết bài tập lại chậm như vậy,
làm hại em dậy sớm, cũng không có ngủ đủ.”
Cũng là từ khi đó, xe địa hình của Đường
Thời, không bao giờ... anh đi xe địa hình nữa, bởi vì phía sau xe, bị
anh lắp một chỗ ngồi.
Xe địa hình của anh, biến thành phương tiện chở Cố Khuynh Thành đi học.
Trong trường học cũng có mấy người thiếu
niên đạp xe địa hình, việc đạp xe địa hình vẫn tồn tại như cũ, chỉ là
trong đó có một thiếu niên ngồi ở phía trước, ngồi ở phía sau là một
thiếu nữ xinh đẹp.
Khi đó Cố Khuynh Thành, mặc dù biết đã bắt
đầu bị lo người Cố gia áp đặt tư tưởng phải gả cho Đường Thời, thế nhưng cũng chưa hoàn toàn mất đi chính mình trước mặt Đường Thời.
Khi đó Cố Khuynh Thành, còn dám ỷ vào tuổi của mình nhỏ, giống như Tứ Nguyệt, đối có thể làm nũng với bọn anh.
Khi đó Cố Khuynh Thành, bài tập nghỉ hè cũng chưa từng viết, đến cuối cùng cánh ngày tựu trường ba ngày, Đường Thời
liền kêu Lâm Cảnh Thần, Lục Nhiên và Tô Niên Hoa, bốn người ngồi ở thư
phòng Đường gia, liên tục viết bài tập cho Cố Khuynh Thành ba ngày.
Khi đó Cố Khuynh Thành... Thật tốt...
Thế nhưng chẳng biết tại sao, sau này lại thay đổi.