Lục Nhiên đứng ở đại sảnh kim bích huy hoàng, nhìn thấy Đường Thời, đang chuẩn bị đi ra, lại đột nhiên bị nhân viên kim bích huy hoàng ngăn lại, nhắc nhở anh tính tiền.
Lục Nhiên vội vội vàng vàng móc thẻ ra, đưa cho nhân viên xoát thẻ xong, anh chạy ra khỏi cửa, chỉ thấy Đường Thời lái xe với tốc độ cực nhanh.
Uống nhiều rượu như vậy, lại còn lái xe?
Lục Nhiên vội vàng lên xe của mình, đuổi theo Đường Thời.
Cố Khuynh Thành bị Đường Thời đưa về nhà, vẫn nghĩ tại sao Đường Thời đột nhiên trở cổ quái như vậy, dẫn đến tâm tình mình cũng trở nên sa sút theo.
Tối hôm qua ngủ không được ngon giấc, buổi chiều Cố Khuynh Thành ngủ một giấc, tỉnh lại, Bảo Mẫu đã làm xong cơm tối.
Ăn cơm tối xong, Cố Khuynh Thành nghe một số nhạc dưỡng thai, rồi cùng Bảo Mẫu trải thàm bò cho bảo bảo vào một phòng khác, sau đó sắp xếp lại xe trẻ con một góc, thuận tiện lấy vài cái chuông treo trang trí lên giường nhỏ, sau đó Cố Khuynh Thành cầm điện thoại di động lên, chụp một tấm hình, gửi lên Microblogging.
Sau khi gửi xong, Cố Khuynh Thành một mực chú ý điện thoại di động của mình.
Thời gian trước, mỗi lần cô gửi xong không lâu, Đường Thời sẽ thích cho cô, thế nhưng lần này, cô gửi lên Microblogging một lúc lâu, có không ít người vào bình luận, Đường Thời lại không có phản ứng.
Ban đầu Cố Khuynh Thành vốn có chút sa sút tâm tình, trở nên mất mát.
Mười giờ, cô uống xong sữa bột cho phụ nữ có thai, nằm lên tren giường, thế nào cũng không chìm vào giấc ngủ, trong lúc đó nhiều lần cầm lấy điện thoại di động, đi xem "thời gian Khuynh Thành" có thông báo không.
Một mực đến 11:30, Cố Khuynh Thành đứng dậy, rót cho mình một ly nước, thuận thế ném điện thoại di động trên bàn, chuẩn bị dừng suy nghĩ lung tung, chìm vào giấc ngủ, kết quả lại nghe được tiếng chuông cửa.
Đêm hôm khuya khoắt, ai tìm đến cô?
Cố Khuynh Thành hơi nghi hoặc ngồi dậy một chút, sau đó lại nghe được tiếng đập cửa bùm bụp truyền đến.
Lần này không phải tiếng chuông cửa, mà là có người định phá cửa.
Cố Khuynh Thành xuống giường, đi ra phòng ngủ, mở miệng hô một tiếng: "Ai vậy?"
Không có trả lời.
Tiếng đập cửa, càng ngày càng vang, đánh thức cả cô bảo mẫu, chân trần chạy đến, một mặt mờ mịt hỏi: "Là ai?"
Cố Khuynh Thành lắc đầu.
Bảo Mẫu xoa xoa mắt, nhìn qua mắt mèo trên cửa một cái, sau đó liền vươn tay, đi mở khóa.
Cố Khuynh Thành biết, Bảo Mẫu sẽ mở cửa, khẳng định là người quyen biết, vừa định hỏi "Là ai?", kết quả cửa bị Bảo Mẫu kéo ra, lộ ra gương mặt tuấn dật của Đường Thời.
"Đường tiên sinh, muộn như vậy, ngài tới làm gì?" Bảo Mẫu nở nụ cười chân thành hỏi ý kiến một câu.
Đường Thời không nói gì, đôi mắt nhìn chằm chằm Cố Khuynh Thành.
Bảo Mẫu cũng quay đầu liếc mắt Cố Khuynh Thành một cái, Cố Khuynh Thành cười một chút, nói với Bảo Mẫu: "Cô đi nghỉ trước đi."
Bảo Mẫu gật đầu, nhanh chóng chạy về phòng ngủ của mình, Cố Khuynh Thành chờ Bảo Mẫu đóng cửa, mới cất bước, đi về phía Đường Thời đứng ở của.
Tới gần, Cố Khuynh Thành liền ngửi thấy, trên thân thể bên Đường Thời toàn là mùi rượu, cô không nhịn được nhíu lông mày một cái: "Làm sao uống nhiều rượu như vậy?"
Đường Thời vẫn không nói gì, Cố Khuynh Thành chỉ chỉ vào ghế sô pha trong phòng, nói: "Anh vào trước đi."
Cố Khuynh Thành nói xong, nhìn thấy Đường Thời vẫn không có phản ứng, liền vươn tay, kéo anh vào trong phòng, sau đó thuận tay đóng cửa lại.