Cố Khuynh Thành vốn bời vì tưởng tượng thấy Đường Thời biết ba bào thai là đứa bé của anh, sẽ có bộ dáng như thế nào, mà nụ cười hiện ra, khi nghe Cố phu nhân đoạn nói, ý cười bất ngờ cứng đờ: "Đường Thời, muốn đi xem mắt?"
Cố phu nhân nghe được câu này, mới phát hiện sắc mặt Cố Khuynh Thành có chút không dễ nhìn, qua thật lâu, mới gật đầu một cái, sau đó có chút lo lắng mở miệng, hỏi: "Khuynh Khuynh, con sẽ không phải là bời vì A Thời xem mắt, khổ sở chứ?"
Cố Khuynh Thành không nói gì.
Cố phu nhân không nhịn được khuyên con gái mình vài câu.
Cố Khuynh Thành nào có tâm tình nghe qua, sau cùng chỉ là lắc đầu, gạt ra vẻ tươi cười, sau đó biểu thị mình không có việc gì, cùng Cố phu nhân ăn cơm tối.
Ăn cơm xong, Cố phu nhân muốn để Cố Khuynh Thành ở nhà một đêm, trong đầu Cố Khuynh Thành lại đầy ý nghĩ về việc Đường Thời xem mắt, tâm phiền ý loạn, nhìn thấy xe của Đường Thời không có lái về khu nhà cũ, khẳng định là về nhà trong thành phố.
Cố phu nhân không nói được Cố Khuynh Thành, đành phải để tài xế đưa Cố Khuynh Thành về nhà.
Đêm nay, Cố Khuynh Thành vốn nghĩ mình sẽ ở lại Cố gia, cho nên cho Bảo Mẫu nghỉ, bây giờ lại về nhà, chỉ có một mình cô, nghĩ đến Đường Thời đã đi xem mắt, trong lồng ngực cô xuất hiện một tầng lửa giận không nói rõ.
Anh vậy mà đi xem mắt, trong bụng cô đã có ba đứa bé của anh, anh còn không biết xấu hổ đi xem mắt!
Cố Khuynh Thành càng nghĩ, càng cảm thấy mình càng ủy khuất, càng ủy khuất, Cố Khuynh Thành càng phẫn nộ, sau cùng dưới cơn nóng giận, liền gọi điện thoại cho Đường Thời.
Đường Thời cho là Đường phu nhân gọi điện thoại tới, Đường phu nhân nói cho anh biết, đêm nay cùng ăn cơm ở Hoàng Tước, anh cũng không nghĩ nhiều, liền đáp ứng, kết quả chờ khi anh đến, lại phát hiện, dựa theo phòng Đường phu nhân nói, đẩy cửa ra nhìn thấy một cô gái trẻ tuổi xinh đẹp.
Anh lập tức gọi điện cho mẹ mình, hỏi thăm có phải bà nói cho sai số phòng cho mình hay không, kết quả câu nói đầu tiên của bà hỏi anh là, anh đối có hài lòng với cô gái kia hay không, sau đó Đường Thời mới biết được, cái này là mẹ an bài xem mắt cho mình.
Đường Thời cực kỳ phẫn nộ đặt điện thoại xuống, trực tiếp đối ném một câu với cô gái tỏng phòng bao: "Người nào gọi cô tới, cô tìm người qua tính tiền!", sau đó liền lái xe về nhà trọ của mình.
Đường Thời tắm rửa, sớm bò lên trên giường, lại không mảy may bối rối, anh mở TV, lại không có tâm tình xem, cầm điện thoại di động của mình, không ngừng khóa máy mở máy, do dự mình có nên gọi điện thoại cho Cố Khuynh Thành hay không.
Kết quả, nhiều lần chỉ tên Cố Khuynh Thành, nhưng không có dũng khí nhấn xuống qua.
Cô gái kia, khẳng định là cùng anh phân rõ giới hạn...
Sau cùng Đường Thời tâm phiền ý loạn, ném điện thoại di động, xuống giường rót nước cho mình, nhìn thấy sữa bột mình mang từ nước Mỹ về cho Cố Khuynh Thành, sau đó càng tâm tình bực bội, thế là uống một chén nước, lên trên sân thượng hứng gió.
Không biết qua bao lâu, từ trong phòng ngủ truyền đến tiếng chuông điện thoại di động của anh, Đường Thời dừng một chút, lòng có chút dự cảm, điện thoại này là Cố Khuynh Thành gọi tới.
Anh nắm chén nước, do dự một hồi, đang chuẩn bị đi vào phòng ngủ, tiếng điện thoại dừng lại, sau đó bước chân anh dừng lại, kết quả còn không tới nửa phút, điện thoại di động vang lên lần nữa.
Đường Thời đành phải cất bước đi trở về bên giường, cầm điện thoại di động lên, quả nhiên như anh dự cảm, là "Khuynh Khuynh" gọi tới.