Đường Thời nhanh tay nhanh mắt ôm lấy Cố Khuynh Thành, ý cười trên khóe môi anh còn chưa rút, trong miệng theo bản năng hỏi một câu: "Khuynh Khuynh, em làm sao vậy?"
Sau đó cúi đầu xuống, liền thấy sắc mặt Cố Khuynh Thành tái nhợt, toàn thân run rẩy, cả khuôn mặt anh cũng không có huyết sắc theo, anh ôm sát Cố Khuynh Thành, trong giọng nói lo lắng, mang theo vẻ run rẩy: "Khuynh Khuynh, em làm sao vậy? Em không thấy thoải mái ở đâu?"
Cố Khuynh Thành từ khi mang thai đến bây giờ, chưa bao giờ đau bụng qua như thế, cô ôm bụng, đối mặt với hởi thăm gấp gáp của Đường Thời, không phát ra được một tiếng...
Cô cảm giác được bụng mình, đau đớn từng cơn liên tiếp cuốn tới, bụng trướng lên, nửa người dưới còn có dịch thể ướt sũng, không ngừng chảy ra.
"Khuynh Khuynh, em đừng dọa anh, em nói chuyện đi, em không thoải mái chỗ nào?" Đường Thời hỏi thăm Cố Khuynh Thành mấy câu, lúc này mới ôm Cố Khuynh Thành, một tay lấy máy từ trên bàn trà, ở phía nhấn "110", Đường Thời còn chưa nghe thông, Cố Khuynh Thành chịu đựng đau đớn, nắm lấy tay anh, hữu khí vô lực lên tiếng, nói: "Em... Em có thể là muốn sinh..."
Theo tiếng cô nói kết thúc, Cố Khuynh Thành đột nhiên kêu thảm một tiếng.
Đường Thời bị Cố Khuynh Thành kêu lên, dọa đến hồn phi phách tán, anh trực tiếp nhét điện thoại di động vào trong túi, không để ý tới trên người mình lúc này còn mặc áo ngủ, chỉ là thả Cố Khuynh Thành ở trên ghế sa lon, xông lên lầu cầm chìa khóa xe và túi tiền, rồi vội vội vàng vàng chạy xuống, ôm ngang Cố Khuynh Thành lên, lập tức chạy ra ngoài cửa.
"Khuynh Khuynh, em nhịn chút, em nhịn chút, chúng ta lập tức đến bệnh viện..." Đường Thời một bên an ủi Cố Khuynh Thành, một bên vội vàng mở cửa xe, nhét Cố Khuynh Thành vào, sau đó liền nhanh chóng lên xe, trực tiếp nhấn ga, tốc độ cực nhanh xông ra khỏi bãi đậu xe.
Bên tai Đường Thời đều là tiếng hét thảm thiết của Cố Khuynh Thành, ngón tay anh nắm chặt lấy tay lái, chỉ là không ngừng tăng chân ga, sau cùng trực tiếp chỉnh tốc độvới vận tốc cao nhất
Đường Thời chở Cố Khuynh Thành qua bệnh cô làm kiểm tra, Đường Thời trực tiếp dừng xe ở dưới Khoa Phụ Sản, Đường Thời nhảy xuống xe, ôm Cố Khuynh Thành bời vì đau đớn, tóc đều ướt đẫm, trực tiếp chạy vào bên trong.
"Nhanh, cô ấy sắp sinh, sắp sinh..." Đường Thời bước vào trong, lên tiếng kêu, còn mang theo run rẩy.
Y tá dưới sảnh nhìn vậy, lập tức gọi điện thoại nội tuyến, rất nhanh liền có người đẩy giương di động tới, Đường Thời đặt Cố Khuynh Thành lên trên, đi theo y tá, vội vội vàng vàng chạy về phía phòng phẫu thuật.
Bác sĩ phụ sản đã sớm nhận được điện thoại, chờ đợi ở trong phòng giải phẫu, chờ đến khi Cố Khuynh Thành được đưa vào, bác sĩ phụ sản làm kiểm tra một cái, lập tức hạ quyết định gọn gàng: "Sinh non, nhanh chuẩn bị, lập tức bắt đầu đỡ đẻ."
Cố Khuynh Thành sinh non, còn là ba bào thai, tình huống như vậy vốn nguy cấp, hiện tại đêm hôm khuya khoắt, có thể đưa Cố Khuynh Thành tới, tất nhiên là chồng cô, cho nên y tá căn bản không có suy nghĩ nhiều liền đưa giấy phẫu thuật cho Đường Thời, để anh ký tên.
Cố Khuynh Thành trong phòng sinh, một tiếng so một tiếng kêu càng thảm liệt, Đường Thời nghe được hãi hùng khiếp vía, làm gì còn có tâm tình qua quan tâm bọn họ để anh ký gì, tiếp nhận bút, liền một mạch ký tên, sau đó thúc giục bọn họ nhanh đỡ đẻ cho Cố Khuynh Thành.