Editor: Quỳnh Nguyễn
Nói xong Tứ Nguyệt ngẩng đầu lên uống hết chén rượu, sau đó mở chai rượu vừa rót rượu trong chén mình, ánh mắt vừa nhìn lại Cố Khuynh Thành nói: "Tối hôm qua lão ngũ dẫn theo hai cô gái về nhà."
Mặc dù lúc Tứ Nguyệt nói câu này mặt mày đều là cong cong, nhưng mà đáy lòng Cố Khuynh Thành vẫn nổi lên một tia đau lòng, cô chần chờ một chút, mở miệng nói: "Tứ Nguyệt, cậu muốn nghe một chút ý kiến của ta hay không?"
Tứ Nguyệt như là biết Cố Khuynh Thành muốn nói cái gì đó, không có lên tiếng, động tác rót rượu hơi hơi tạm dừng một chút, sau đó đặt bình rượu ở trên bàn, bưng chén rượu lên tiếp tục đưa đi hướng bên miệng.
Cố Khuynh Thành nhìn chằm chằm Tứ Nguyệt uống xong rượu mới mở miệng nói: "Đừng hành hạ mình như vậy, nếu không thì liền chặt đứt cùng Niên Hoa ca đi."
Cánh môi Tứ Nguyệt kéo căng, tay cầm lấy chén rượu gia tăng lực đạo, qua một hồi lâu cô mới ngẩng đầu ánh mắt đối diện Cố Khuynh Thành: "Chặt đứt?"
Khóe môi cô hơi hơi cong lên, nở rộ tươi cười, sau đó lại bưng chén rượu hung hăng rót vào miệng, lúc này mới tiếp tục nói: "Khuynh Khuynh, nếu hiện tại tớ chặt đứt cùng lão ngũ, vậy không phải đại biểu cho cả đời này tớ và lão ngũ liền không hi vọng rồi hả? Nếu tớ muốn một cái kết cục như vậy, cậu nói lúc trước tớ dùng hết tâm tư bức người yêu lão ngũ đi, để cho lão ngũ thực hận tớ đáng giá sao?"
" Nhưng mà Tiểu Nguyệt, nhìn cậu khó chịu như vậy, lòng tớ đau... Hơn nữa đàn ông trên cái thế giới này còn nhiều, có lẽ nói có khi cậu sẽ cảm thấy được người đàn ông khác càng thích hợp với cậu hơn lão ngũ."
"Cậu cảm thấy đáy lòng cậu ai đó có thể thay thế ca tớ sao? Nếu ca tớ có lỗi với cậu, cậu có thể rõ ràng cắt đứt quan hệ sao?"
Tứ Nguyệt đột nhiên hỏi vấn đề này làm cho Cố Khuynh Thành nháy mắt nói không nên lời.
Lần này cô ra ngoài đều tại vì Đường Thời sau lưng cô đi làm giám định DNA, nhưng mà lại chưa bao giờ nghĩ tới cắt đứt quan hệ với Đường Thời.
" Khuynh Khuynh, đáy lòng cậu kỳ thật là rõ ràng, có người, cậu nói không nên lời rằng tốt chỗ nào, nhưng mà chính là người ngoài không thay thế được, người ngoài không thay thế ca của tớ được, mà của tớ, chính là lão ngũ." Tứ Nguyệt nuốt hai ngụm nước bọt, rót một chén rượu cho mình và Cố Khuynh Thành, sau đó chạm cốc cùng Cố Khuynh Thành, uống một ngụm còn nói: "Kỳ thật, tớ cùng lão ngũ như vậy lúc ban đầu tớ cũng cảm thấy sụp đổ, sau này tớ liền vô cảm, đương nhiên nơi này tớ đau rồi..."
Tứ Nguyệt nói xong chỉ chỉ trong ngực mình: "Có đôi khi buổi tối một mình tớ ngủ không được cũng sẽ suy nghĩ đây thật là cuộc sống tớ muốn sao? Nhưng mà Khuynh Khuynh, cậu không biết, tớ suy nghĩ đến tớ và lão ngũ phải tách ra, tớ cảm thấy khó chịu như vậy, khó chịu đến muốn chết."
" Khuynh Khuynh, cậu biết không? Tớ thật sự cực kỳ yêu lão ngũ, yêu, rời khỏi anh ấy tớ thật sự sẽ chết."
Tứ Nguyệt nói một câu cuối cùng, thay đổi một loại phương thức lại trình bày một lần.
Đáy lòng Cố Khuynh Thành đột nhiên có chút khổ sở, cô không biết nên đi khuyên bảo Tứ Nguyệt như thế nào.
Không khí hơi hơi trở nên có chút yên tĩnh.