Hôn Sai 55 Lần

Chương 796

Trong suy nghĩ mỗi một cô gái, đều khát vọng có một trận màn cầu hôn long trọng, Cố Khuynh Thành cũng không ngoại lệ, cô ở lúc Đường Thời kéo mình đi đăng ký, lòng cũng đã tưởng tượng Đường Thời sẽ cầu hôn đối với cô thế nào....!

Thế nhưng, người đàn ông một mực cho tới bây giờ đều không biểu thị với cô, không chịu nổi tính tình cô, còn đối với năm lần bảy lượt ám chỉ, thế nhưng anh luôn luôn thờ ơ như thế, đến mức cô khổ sở coi là chính mình không có cầu hôn.

Ai ngờ, đêm nay, anh vậy mà cho cô một kinh hỉ lớn như thế.

Tâm tình cả người Cố Khuynh Thành bành trướng, để cho cô có chút không biết phản ứng ra sao.

"Khuynh Khuynh, lúc khi chưa bên em, anh chưa bao giờ nghĩ tới kết hôn, và lại còn về sau, anh chưa bao giờ nghĩ tới kết hôn với người khác."

Trận này cầu hôn, Đường Thời sách lược hồi lâu, thế nhưng chờ đến anh thật sự mở miệng, anh lại phát hiện mình rất khẩn trương.

Đường Thời từ bên trong túi lấy ra chiếc nhẫn kim cương dành để cầu hôn, chậm rãi mở ra, hiện ra ở trước mặt Cố Khuynh Thành.

Chiếc nhẫn là kim cương, ở dưới ánh đèn chiếu xuống, phản xạ ra ánh sáng chói mắt.

Đường Thời nuốt nuốt nước miếng một cái, nhìn qua Cố Khuynh Thành tiếp tục mở miệng nói: "Khuynh Khuynh, gả cho anh được không?"

Đường Thời ở trên màn hình lớn, đang nói ra câu nói này, mặt mày tỏa ra thần sắc, giống như nam chính ở trong phim ảnh, dẫn tới người vây xem, ở trong nháy mắt này, đều nín hơi thở.

Cố Khuynh Thành chẳng qua chỉ cảm thấy trái tim mình như là ngưng đập, nhìn chằm chằm vào Đường Thời.

Toàn bộ hiện trường, bầu không khí hoàn toàn yên tĩnh, mọi người tập trung đều ở trên Cố Khuynh Thành.

Cố Khuynh Thành nhìn xuống Đường Thời, một hồi thật lâu, mới đè ép lại tâm tình bành trướng của mình, sau đó chậm rãi gật đầu với Đường Thời.

Theo Cố Khuynh Thành gật đầu, đột nhiên trên không gian xuất hiện ( vững vàng hạnh phúc) Trần Dịch Tấn.

"Anh muốn hạnh phúc vững vàng, có thể tới tận thế tàn khốc, ở không gian đêm khuya, có thể có kết cục."

Theo tiếng ca Trần Dịch Tấn, giống như làm ảo thuật, đột nhiên từ một bên, nổi lên cánh mưa hoa.

Hoa Hồng Đỏ, Hoa Hồng Nhạt, hoa hồng trắng, như là tuyết lớn, từ trên cao của khách sạn Kinh Thành bay xuống.

Đường Thời chậm rãi lấy nhẫn xuống, từ từ đeo vào tay Cố Khuynh Thành.

Sau khi người đàn ông đeo nhẫn cho cô, chậm rãi đứng lên.

Đường Thời không có gì ngoài uống say, mới nói thích qua với Cố Khuynh Thành, nên không còn nói qua lần thứ hai, lúc này anh còn chưa mở miệng, trên mặt đã khó có thêm một tia đỏ sậm, càng nổi bật lên anh tuấn mê người của anh, anh biểu lộ nghiêm túc mở miệng rõ ràng, nói: "Khuynh Khuynh, anh yêu em."

Anh mở miệng nói chuyện, giống như con người anh, đơn giản mà cao lãnh, nhưng trong nháy mắt lại để cho Cố Khuynh Thành lệ nóng quanh tròng.

Cố Khuynh Thành không nhịn được nhón chân lên, nhẹ nhàng hôn lên môi mỏng của người đàn ông.

Nhưng mà, môi cô còn chưa kịp rời đi, người đàn ông đã vươn tay đoạt trước một bước, chế trụ eo cô, thâm nhập cô vào ngực mình, cúi đầu xuống, hôn trả lại cô thật sâu.

Một bên cánh hoa hồng đã tuôn rơi phủ kín, mùa hè gió thổi rất nhẹ nhàng, mang theo hương hoa hồng nhàn nhạt.

Trên tóc dài Cố Khuynh Thành, bả vai Đường Thời, rơi hai cánh hoa hồng.
Bình Luận (0)
Comment