Thật ra thì anh muốn không phải là vĩnh viễn, anh muốn nói là: Khuynh Thành, em nguyện ý gả cho anh sao?
Anh bất chợt nhớ tới, mình ở những năm trước đây, xem qua kia một bộ phim « cô gái năm ấy chúng ta cùng theo đuổi», tâm tình nam nhân vật chính tham gia hôn lễ của cô gái mà anh ta yêu nhiều năm như vậy, cũng giống như tâm tình anh bây giờ đi...!?
Chỉ tiếc, chút tình yêu này, vĩnh viễn không cách nào nói ra khỏi miệng.
Sớm biết là kết cục như thế, tuy nhiên anh vẫn muốn tới cho mình một cái giải thoát.
Đường Thời bình tĩnh nhìn Trần Mặc Thâm uống cả ba chén, mỗi một chén đều uống cạn, mỗi lần cạn một chén xong, cũng sẽ nói hai chữ, đều là: "Cảm ơn."
Cố Khuynh Thành uống một chén rượu, sau khi uống xong, cô hướng về phía Trần Mặc Thâm nhợt nhạt cười cười, sau đó mở miệng, nói một câu: "Trần Mặc Thâm, cám ơn anh."
Trần Mặc Thâm không nói gì, chẳng qua là cho Cố Khuynh Thành một nụ cười nhạt.
Anh nghĩ, anh hẳn là sẽ giải thoát.
Cô gái tôi yêu, tôi chúc em hạnh phúc, vĩnh viễn hạnh phúc.
Tứ Nguyệt cảm thấy mấy ngày này trôi qua như mộng như ảo, Tô Niên Hoa mỗi ngày đều sẽ về nhà, mỗi đêm bọn họ sẽ ngủ trên cùng một cái giường, chẳng quản bọn họ có làm chuyện giữa vợ chồng nên làm hay không, nhưng mà Tô Niên Hoa sẽ cùng cô ăn điểm tâm, cùng nhau ăn khuya, thậm chí còn có một lần, Tô Niên Hoa chủ động thu thập bàn ăn, hai ngày trước mưa to, Tô Niên Hoa tan việc thế nhưng còn cho cô ngồi xe của anh, trở về nhà.
Cuộc sống tốt đẹp như vậy làm cho Tứ Nguyệt cảm thấy hoảng hốt, thậm chí đáy lòng cô xuất hiện một loại lỗi giác rằng mình và Tô Niên Hoa thật sự là vợ chồng, vợ chồng yêu nhau.
Vì Đường Thời cùng Cố Khuynh Thành chuẩn bị bữa tiệc cáo biệt độc thân, mọi người đùa đều có chút nhiệt, bất kể giọng hay hoặc dở, đều lên chọn một ca khúc, hát cho Đường Thời cùng Cố Khuynh Thành.
Tứ Nguyệt cũng không ngoại lệ, cô chọn mồi bài hát rất cũ, tên « chuyện lãng mạn nhất ».
Thời điểm cô hát bài hát này, tầm mắt không ngừng mà nhìn về phía Tô Niên Hoa, trên mặt người đàn ông, không có thần thái gì nhiều, ánh đèn đủ mọi màu sắc rơi vào mắt của anh, nổi bật lên ánh mắt anh phá lệ sáng ngời.
Ở khi cô hát xong một câu cuối cùng "Em có thể nghĩ đến chuyện lãng mạn nhất, chính là cùng anh từ từ già đi ", Tô Niên Hoa bất chợt ngẩng đầu, cùng tầm mắt của cô đối lại với nhau.
Sau khi tiếng ca của Tứ Nguyệt ngừng lại, Lâm Cảnh Thần còn đang nắm cái mic ngồi ở trên ghế, liềm nhảy tới đây, cướp đi mic của cô, mới khiến cô hoàn hồn, đi tới bên người Tô Niên Hoa.
Tô Niên Hoa đợi đến khi Tứ Nguyệt ngồi xuống, theo đó hậu tri hậu giác động não, anh khẽ cúi đầu, giơ tay lên che miệng mình ho khan hai tiếng, sau đó thấp giọng nói một câu: "Tôi đi vệ sinh.", sau đó vội vã đứng dậy, đi ra khỏi ghế lô.
Tô Niên Hoa tiến vào nhà vệ sinh nam, cũng không có đi nhà cầu, mà là đứng ở trong phòng kế, đốt một điếu thuốc.
Anh vẫn thấy, chính mình hình như có nơi nào đang thay đổi, nhưng là anh nhưng lại không biết rốt cuộc là nơi nào thay đổi như thế nào.
Hút xong, Tô Niên Hoa thở dài một hơi, đem đầu thuốc ném vào bồn cầu, xả đi, sau đó đi ra khỏi phòng vệ sinh, thời điểm đứng ở bồn rửa tay, trong lúc bất chợt một cô gái từ nhà vệ sinh nữ nơi chạy ra, đứng ở bên cạnh anh, thời điểm cô ta mở ra vòi nước, hướng nơi anh nhìn thoáng qua, sau đó ngón tay dừng lại, một lát sau, mới lên tiếng, hô một câu: "Niên Hoa?"