Cố Khuynh Thành nhìn qua Đường Thời ngây ngốc, nhíu mày một chút, vươn tay kéo Đường Thời vào xe.
Trên xe, ánh mắt Đường Thời một mực nhìn chằm chằm ra ngoài cửa sổ, từ đầu tới cuối anh vẫn duy trì cái bộ dạng này, thỉnh thoảng hạ mắt, sau đó không khỏi cười khẽ hai tiếng.
Cố Khuynh Thành ngồi ở một bên, mỗi lần nghe thấy tiếng Đường Thời cười, liền nghiêng đầu sang nhìn người đàn ông một chút, trong anh mắt có vẻ hơi kỳ lạ.
Lúc này trời đã muộn, tài xế lái xe đưa Đường Thời cùng Cố Khuynh Thành đến khu nhà Đường gia chỉ mất có bốn mười lăm phút.
Tiến vào trong phòng, Đường phu nhân còn chưa ngủ, Trương tẩu đứng ở sau lưng bà, hai người chỉ một quyển sách, không biết nói nhỏ nghiên cứu thứ gì.
Đường phu nhân nghe được tiếng đẩy cửa, giơ tay lên, nhìn thấy Đường Thời cùng Cố Khuynh Thành đi vào, lập tức cười chào hỏi hai người tới: "A Thời, Khuynh Thành, các con trở về đúng lúc, mau lại đây nhìn kiểu dáng đồ trong hôn lễ xem."
Cố Khuynh Thành cùng Đường Thời đi qua, Đường phu nhân lật tờ thứ nhất, chỉ vào thiệp nói: "Ta cảm thấy cái này tốt, Khuynh Thành thì sao?"
Cố Khuynh Thành nhìn chỗ Đường phu nhân chỉ, sau đó lại nhìn kiểu dáng, cùng Đường phu nhân nhất trí, cho nên gật đầu.
"A Thời đâu?" Đường phu nhân quay đầu, liếc mắt Đường Thời một cái.
Đường Thời còn chưa lấy lại tinh thần khi bị Cố Khuynh Thành bất chợt tỏ tình, nghe được tiếng mẹ mình, quét mắt có vẻ hơi qua loa, ngữ khí bình tĩnh nói một câu: "Cũng tốt."
Kết quả một giây sau, anh liền cười toe toét môi.
Đường phu nhân bị vẻ mặt con trai mình làm cho chấn động kinh ngạc mấy cái, sau đó hậm hực cười một tiếng, giống như coi người bị bệnh thần kinh, sau đó liền trực tiếp bỏ qua Đường Thời, lôi kéo Cố Khuynh Thành nghiên cứu.
Trong quá trình nghiên cứu, thỉnh thoảng Đường phu nhân cùng Cố Khuynh Thành nghe thấy Đường Thời phát ra tiếng cười, hai người nhìn nhau, sau đó tiếp tục nói.
Trong trong ngoài ngoài giày vò gần một giờ, rốt cục đã định một số kiểu dáng hôn lễ cần có, sau đó Cố Khuynh Thành cùng Đường Thời mới về lầu hai.
Cố Khuynh Thành tắm rửa trước, sau khi cô xong đi xem Thủy Quả Đường một chút, sau đó trở lại phòng ngủ Đường Thời, bò lên giường.
Kết quả, đột nhiên ngoài cửa sổ thoáng hiện một tiếng sấm, Cố Khuynh Thành nghiêng đầu, phát hiện mưa rào tầm tã.
Đường Thời tắm rửa xong, từ phòng tắm đi ra, tiện tay tắt đèn phòng ngủ, anh nằm lên giường, vừa lúc ngoài cửa sổ hiện lên tia chớp, chiếu sáng phòng ngủ một mảnh.
Cố Khuynh Thành mượn ánh sáng, nhìn qua Đường Thời, sau đó chậm rãi cọ đến bên người Đường Thời, đem đầu gối lên bờ vai của người đàn ông.
Ánh chớp qua đi, tiếng sấm rền rĩ.
Cố Khuynh Thành hơi hơi nhiêng đầu một chút, tiến đến bên tai Đường Thời, nhẹ giọng nói: "Thờ, đã qua hai tháng."
Lúc Đường Thời nghe được câu này, cả người thoáng có chút chưa có lấy lại tinh thần, anh kinh ngạc "Ừm?" Một tiếng.
Cố Khuynh Thành bời vì e lệ, mặt không nhịn được trở nên có chút đỏ: "Anh nghĩ hai tháng cái gì?"
Đường Thời vẫn không có hiểu như cũ, nhìn chằm chằm Cố Khuynh Thành, có vẻ hơi mờ mịt.
Cố Khuynh Thành đỏ mặt hơn, cô giơ chân lên, đạp lên chăn hai cái, sau đó có chút yêu kiều lên tiếng nói: "Em sinh Thủy Quả Đường đã được hai tháng, bác sĩ nói sau hai tháng..."