(toàn văn)
Trên mặtCố Khuynh Thành, trong nháy mắt mất đi huyết sắc, ngón tay cô nắmtrang giấy mỏng kia, bắt đầu khẽ run.
"Khuynh Khuynh, mình biết, khẳng định cậu sẽ rất tức giận mình cứ để lại thư như vậy, đi không từ giã."
"Chẳng qua, trước khi cậu tức giận, mình phải nói cho cậu một tin tức tốt, cái kia chính là, mà và lão ngũ đã ly hôn."
"Cuối cùng mình được giải thoát, là chuyện rất đáng được ăn mừng đáng đượha, tăng thêm hôn lễ của cậu, chị em chúng ta đúng là gặp chuyện song hỉ lâm môn, đáng giá chúc mừng!"
Mặc dù trên tờ giấy Tứ Nguyệt viết rất nhẹ nhàng, thế nhưng Cố Khuynh Thành có thể thấy rõ Tứ Nguyệt lệ rơi đầy mặt, đau thương tuyệt vọng.
Tô Niên Hoa là cuộc sống của cô ấy, cô ấy cứ buông tay như thế, lúc này chắc rất khó chịu?
Khóe mắt Cố Khuynh Thành trở nên ướt át.
"Sau cùng, Khuynh Khuynh, mong ước tân hôn của cậu vui vẻ."
"Tứ Nguyệt."
Cố Khuynh Thành nhìn thấy chữ cuối cùng, cuối cùng không có nhịn xuống, nước mắt liền rơi ở trên tờ giấy kia.
Tứ Nguyệt đi, cứ đi như vậy?
Rõ ràng trước đó không lâu cô ấy còn cùng với cô uống trà chiều, nói phải bồi cô nhìn Thủy Quả Đường lớn lên, thế nhưng trong nháy mắt, cô ấy cứ không nói một tiếng nào đã rời đi.
Nhất định là cô ấy rất tuyệt vọng, thất vọng cho nên mới lựa chọn rời đi.
Cô đã từng ở nước ngoài một mình, biết thế gian khổ sở thế nào.
Cố Khuynh Thành càng nghĩ, càng cảm thấy tâm khó chịu, cuối cùng có chút không chịu nổi khóc lên.
Đường Thời tiễn xong khách mời, gương mặt tuấn mỹ nhuộm lấy hào quang hạnh phúc, trở lại phòng tổng thống, anh đẩy cửa ra, âm điệu ôn hòa hô một tiếng "Khuynh Khuynh", kết quả lại không có tiếng cô đáp lại.
Đường Thời nhíu mày, trên mặt vẫn treo nụ cười yếu ớt như cũ, đi đến cửa phòng ngủ, đẩy cửa ra, vừa định hỏi người bên trong một câu "Đang làm cái gì?", kết quả là lại nhìn thấy Cố Khuynh Thành ngồi ở bên giường, khóc đến sướt mướt như vậy.
Sắc mặt Đường Thời, trong nháy mắt khẩn trương, anh bỗng nhiên tiến lên, ngồi xổm ở trước mặt Cố Khuynh Thành, lo lắng lên tiếng: "Khuynh Khuynh? Làm sao vậy? Khuynh Khuynh?"
Cố Khuynh Thành nhìn thấy Đường Thời, trực tiếp vươn tay, vòng qua cổ Đường Thời, lên tiếng khóc lớn, Đường Thời nhăn mày, nhìn lấy trong tay cô có một tờ giấy, vươn tay, rút ra, một bên vỗ về lưng Cố Khuynh Thành, một bên nhìn qua, sau đó thần sắc trở nên ngưng trọng lên, nghĩ cũng không có nghĩ liền lấy điện thoại từ trong túi ra, gọi một cuộc tới công ty.
Điện thoại vừa thông, Đường Thời không chờ người ở bên trong mở miệng nói chuyện, liền thẳng tiếng hỏi: "Tứ tiểu thư đâu?"
"Tứ tiểu thư qua nước Pháp."
"Nước Pháp? Qua nước Pháp làm cái gì?"
"Cô ấy qua nước Pháp phụ trách công trình."
Đường Thời ngữ khí nặng nề: "Chuyện quan trọng như vậy, người nào tự hạ quyết định, vì sao tôi không biết?"
"Là Tứ tiểu thư tự mình quyết định, cô ấy nói gần đây ngài bận việc hôn sự, không cho quấy rầy ngài." Điện thoại bên kia dừng một cái, có chút cẩn thận tiếp tục mở miệng nói: "Máy bay đã cất cánh hai giờ."
...