(toàn văn)
Đường Thời liên tục bị hai đứa con trai khinh bỉ, nhìn thấy Cố Khuynh Thành về nhà, ôm tìm kiếm an ủi nói cho Cố Khuynh Thành, ai ngờ nghe xong chuyện đã xảy ra, Cố Khuynh Thành chẳng những không có an ủi Đường Thời, ngược lại mở mắt nhìn qua Đường Thời, vô cùng tỉnh táo hỏi ngược một câu: "Đường Thời, anh xác định anh không tẻ nhạt, không ấu trĩ sao?"
Trái tim pha lê hoàn toàn bể nát,Đường Thời một mực phiền muộn đến tối đè ép Cố Khuynh Thành, giày vò chết đi sống lại hồi lâu, ăn no thoả mãn, tâm tình mới trở nên bằng phẳng...
Cố Khuynh Thành thở hổn hển dán vào lồng ngực Đường Thời, giống như ngày thường, vẫn cùng Đường Thời tiến hành yêu nhau, sau đó cô liền nghĩ đến chuyện của mình và Cố Lan San, hơi nghiêng đầu dựa cằm vào lồng ngực Đường Thời, nhìn chằm chằm bộ dạng người đàn ông hơn ba năm đến nay không có thay đổi gì, một mặt hâm mộ nói: "Thời, anh còn nhớ rõ người bạn tên Cố Lan San em quen trên diễn đàn làm mẹ không? Nay cùng cô ấy đi dạo phố, cô cầm thẻ của chồng tiêu hết, kết quả chồng cô ấy chẳng những không có trách cứ cô ấy xài tiền bậy bạ, còn ghét bỏ cô ấy làm không đủ, không mang cả một thương trường về nhà, chồng cô ấy thật là khí phách!"
Đối với Đường Thời mà nói, Cố Khuynh Thành nhìn liếc mắt ngưofi đàn ông khác một chút, anh đều cảm thấy chướng mắt, huống chi hiện tại Cố Khuynh Thành và anh vừa làm xong chuyện giữa vợ chồng, cùng nằm cạnh anh mà tán dương người đàn ông khác?
Đường Thời đổ đầy dấm chua, anh nghĩ cũng không nghĩ liền mò lấy điện thoại di động, gửi một tin ra ngoài: "Lão tam? Bây giờ cậu đi thu mua mấy cửa hàng thương nghiệp giá cao cho tôi, sau khi mua xong thì lấy danh nghĩa của Khuynh Khuynh... Tôi không phải đối là có hứng thú với cửa hàng, chỉ là muốn mua mấy cái về cho Khuynh Khuynh chơi."
Đêm khuya vắng người, Cố Khuynh Thành ghé vào trong ngực Đường Thời, ngủ đến mười phần thơm ngọt, thế nhưng Đường Thời nghĩ đến Cố Khuynh Thành tán dương Thịnh Thế, lật qua lật lại làm sao cũng không ngủ được, cuối cùng anh ngồi dậy, cầm điện thoại di động gọi cho Trương Tiểu Tả.
Trương Tiểu Tả là bị người đánh thức, có vẻ hơi mơ hồ, khi nhìn thấy tên "Boss" chữ hiện lên, cô bất ngờ tỉnh táo lại, vội vàng nghe điện thoại, cung kính hô một tiếng: "Đường tổng."
"Tôi nhớ ra, cuối tuần chúng ta có hợp tác với Thịnh Thế, phái Lục Nhiên qua phụ trách, đúng không?"
"Vâng."
"Nói cho Lục Nhiên, cậu ta không cần đi, cái hợp tác kia, tôi muốn đích thân phụ trách."
Cùng lúc đó, tại Thịnh gia.
Vừa mới tiến hành xong một trận thoải mái, Cố Lan San rúc vào trong ngực Thịnh Thế, ngủ vô cùng ngon, mà Thịnh Thế nhìn vào dung nhan mềm mại của vợ, lại không có nửa điểm bối rối, trong đầu nhớ tới lúc lái xe về nhà, Cố Lan San tán dương Đường Thời.
Thịnh Thế bực bội xoay người, sau đó lấy điện thoại di động ra, gọi một cuộc cho trợ lý.
Trợ lý nhanh chóng nghe, giọng nói vô cùng ân cần: "Thịnh tiên sinh, ngài có dặn dò gì?"
Đêm hôm khuya khoắt Thịnh Thế lại đi gọi người, theo quán tính nói một câu: "Mặc kệ lúc nào điện thoại cho cậu, cậu đều chân chó như thế."
Trợ lý bên kia điện thoại, cười khô cằn một tiếng, sau đó Thịnh Thế gọn gàng lên tiếng nói: "Thứ hai, cùng Xí Nghiệp Thịnh Đường hợp tác, tôi muốn đích thân qua."