Cố Khuynh Thành hơi mím môi, ánh mắt nhìn Phùng Y Y, trở nên có chút lạnh.
Ngược lại Phùng Y Y giống như không thấy,
nghiêng đầu, không nhanh không chậm mở miệng nói với thứ ký trưởng: “Chị Trương, hôm qua chị không có tham gia sinh nhật Đường Tổng, chị không
biết, Cố tiểu thư trong phòng làm việc chúng ta, cũng không phải là nhân vật đơn giản, cô ấy mới đến Thịnh Đường mấy hôm, hôm qua để Đường Tổng
tiến hành tiệc sinh nhật được nửa, đã đưa mình cô ấy rời sân, chị
Trương, đừng nói tôi không nhắc nhở chị, có vài người, không phải người
đơn giản chọc được.”
Vừa nói, Phùng Y Y liếc Cố Khuynh Thành một
cái, nhếch môi, nói tiếp: “Làm lỡ công việc Đường Tổng, chị Trương, đợi
lát nữa, chị có thể sẽ lại bị mắng một trận, rõ ràng không phải chị làm
ra vẫn đề, kết quả, hết lần này tới lần khác lại khiến chị thay người
khác chịu tiếng xấu.”
Ẩn ý trong lời Phùng Y Y, làm sao những
người khác lại nghe không hiểu, thế nhưng cô ta làm việc ở Thịnh Đường, ỷ vào mình biết được Đường Thời lâu nhất, từ trước đến nay đều ngang
ngược, người khác chỉ muốn an nhàn ở đây kiếm tiền, đương nhiên cũng
không dám đắc tội với cô ta, bây giờ càng không có người nào lại đồng ý
đi trêu chọc đê hỏng chuyện, cho nên họ đều trầm mặc, không lên tiếng.
Lời của Phùng Y Y đủ khéo, thứ nhất nói cho
toàn bộ người ở trong phòng làm việc cô người muốn câu dẫn ông chủ để
lên chức, hai là gây xích mích quan hệ giữa cô và thư kí trưởng.
Phùng Y Y nói lời kia, không phải là đang ám chỉ bản thân ỷ vào Đường Thời, không làm việc cho giỏi, bản thân sơ sẩy dẫn đến sai lầm, lại liên lụy cho thư ký trưởng bị mắng.
Chiêu này của Phùng Y Y, thật đúng là độc,
khiến người trong phòng làm việc, nhờ vào chuyện đó, từ nay về sau kính
mà không gần đối với Cố Khuynh Thành.
Cố Khuynh Thành hơi híp mắt lại, cô không thể nào để Phùng Y Y được như ý!
Tuy là trong lòng Cố Khuynh Thành cũng có
chút sợ Đường Thời, thế nhưng cô vẫn không nói hai lời cầm lấy điện
thoại trên bàn, làm trò trước mặt mọi người, gọi một cú điện thoại vào
máy riêng cho Đường Thời.
Điện thoại mới vừa vang một tiếng, đã nhận nghe.
Cố Khuynh Thành đè nặng khẩn trương trong
lòng, cung kính mở miệng về phía điaanj thoại: “Đường Tổng, tôi là Cố
Khuynh Thành.”
Đường Thời bên kia điện thoại, cũng không có có phản ứng nào.
Cố Khuynh Thành nuốt nước bọt, nói: “Báo cáo mà ngài cần, hôm qua tôi quên đóng in rồi, bây giờ tôi sẽ in ngay, chút nữa sẽ giao lại thu ký trưởng.”
Cố Khuynh Thành nói xong, liền ngừng thở.
Cô biết, Đường Thời ghét nhất người không chăm chú làm việc!
Thế nhưng cô không có cách nào khác, nếu như bây giờ cô không có chủ động nhận sai với Đường Thời, như vậy, cô sẽ
mất đi lòng người trong phòng làm việc!
Huống chi, biết người biết ta mới có thể trăm trận trăm thắng!
Rất nhiều thông tin liên quan tới Đường Thời, cô còn muốn từ miệng của thư ký biết được!