Hôn Sai 55 Lần

Chương 926

Tứ Nguyệt đang chuẩn gọi lại cho Lục Tục, màn hình điện thoại di động chợt sáng lên, Lục Tục gọi tới, ngón tay Tứ Nguyệt khẽ giật giật, đón nghe.

Tứ Nguyệt còn chưa kịp mở miệng nói chuyện, bên trong liền truyền đến âm điệu Lục Tục, không còn là ôn văn nho nhã, ngược lại đeo theo một tia cấp bách: "Tiểu Nguyệt, em đã đi đâu?"

Cách một cú điện thoại, Tứ Nguyệt hoàn toàn có thể cảm giác được Lục Tục khẩn trương cùng lo lắng, cô cầm di động dừng lại trong chốc lát, mới xin lỗi mở miệng nói: "Thân thể của tôi thể có chút không thoải mái, liền rời đi trước."

Bỗng nhiên Tứ Nguyệt còn nói: "Ngại quá, Lục Tục, tôi quên mất nói cho anh biết rồi."

Cho dù ai cũng có thể biết Tứ Nguyệt đây là đang nói láo, quả nhiên Lục Tục trầm mặc một lát, mới làm bộ như là tin thật, lên tiếng hỏi thăm: "Vậy em bây giờ ở đâu? Thân thể khá hơn chút nào không? Có cần đi bệnh viện hay không?"

"Tôi không sao, nghỉ ngơi một chút mà là tốt."

"Vậy em bây giờ ở đâu?"

Tứ Nguyệt nhìn dòng xe chạy ngoài cửa một cái, cuối cùng vẫn nói láo: "Tôi ở nhà."

Tứ Nguyệt tiếng xong, vừa vặn tài xế lái xe taxi phía trước, ấn còi một cái, rõ ràng mà xuyên qua điện thoại cô nắm, truyền đến trong tai Lục Tục.

Nói dối lại bị vạch trần gọn gàng dứt khoát, Tứ Nguyệt hơi lộ ra vẻ lúng túng, mặc dù lúc này Lục Tục nhìn không thấy ánh mắt của cô, cô vẫn có chút ngại ngùng thõng mi mắt xuống.

Lục Tục trầm mặc một lúc lâu, cuối cùng mới lên tiếng nói: "Kia em nghỉ ngơi thật tốt, gặp lại."

"Ừ, gặp lại. "

Tứ Nguyệt nói xong, đợi trong chốc lát, sau đó liền cúp điện thoại, thoáng có chút vô lực dựa vào ghế ngồi nhìn ngoài cửa xe phát ngốc.

Tài xế lái xe chở cô đi hồi lâu, máy tính phí đãđến hai trăm ngàn, mặc dù đây là kiếm tiền cho mình, nhưng mà tài xế xe taxi vẫn không nhịn được lên tiếng hỏi một câu: "Tiểu thư, xin hỏi ngài muốn đi đâu?"

Tứ Nguyệt tầm mắt như cũ dừng lại ở ngoài cửa xe, một hồi lâu, mới báo địa chỉ nhà mình.

Tứ Nguyệt thanh toán tiền xe, từ trên xe taxi xuống, thời điểm vừa mới chuẩn bị đóng cửa, liền nghe được có người hô tên của mình, cô nghiêng đầu, thấy Lục Tục dừng xe ở ven đường, mới vừa từ trên xe bước xuống.

Tứ Nguyệt sửng sốt một chút, mới nện bước bước chân, hướng về phía Lục Tục đi tới: "Anh tại sao cũng tới?"

Lục Tục không có lên tiếng, chẳng qua là uốn nửa người tiến vào trong xe, sau đó ôm hai túi ra ngoài: "Từ giữa trưa đến bây giờ cũng không ăn cái gì, đem về nhà ăn một chút gì, rồi nghỉ ngơi."

Tứ Nguyệt nhìn chằm chằm hai cái túi Lục Tục đưa tới, cánh môi theo bản năng mân lên.

Lục Tục, vẻ mặt một mảnh ôn hòa như cũ, anh đem đồ hướng về phía Tứ Nguyệt đưa tới, sau đó mở miệng nói: "Tiểu Nguyệt, dù có khó chịu bao nhiêu cũng không thể không quan tâm đến bản thân."

Tứ Nguyệt trong nháy mắt hiện lên một tia cảm động, Lục Tục là một người thông minh, nơi nào không biết cô không yên lòng cùng lơ đãng, anh là từ nước Pháp trở lại đặc biệt vì sinh nhật cô,cô vốn nên tận tâm phụng bồi anh du ngoạn Bắc Kinh, kết quả, cô chẳng những quên hết sự hiện hữu của anh mà còn một mình rời đi, thậm chí còn năm lần bảy lượt hướng về phía anh nói dối.

...
Bình Luận (0)
Comment