" Còn hôm nay mới khắc lên địa ba trăm lẻ một cái tên, đó là trận đánh hôm qua trên bình nguyên. Để tránh cho quân ta lâm vào khốn cảnh hai mặt chống địch, Quản Hợi tướng quân lúc nguy cấp nhận lệnh chỉ huy ba trăm tinh kỵ xuất chiến. Đối mặt bốn ngàn thiết kỵ của Khâu Lực Cư, Tô Phó Duyên tử chiến không lùi, cho đến khi ~~ toàn bộ chết trận ~~ "
Dưới đài hoàn toàn yên lặng, chỉ cần có thể đủ nghe là hiểu được lời của Mã Dược. Bất luận là người Hán hay người Ô Hoàn, trong mắt đều không khỏi như có lửa cháy ngút trời. Bọn họ phảng phất đã bị miêu tả của Mã Dược dẫn tới tràng chém giết vô cùng thảm thiết nọ. Những chiến sĩ anh dũng không hề sợ hãi đang nghênh chiến quân địch như lang sói gấp mấy chục đến hàng trăm lần, dù đổ máu bỏ mình cũng tuyệt không lùi bước ~~
Mã Dược hít thật sâu luồng không khí lạnh giá, lớn tiếng quát lên: "Bây giờ, các ngươi đã biết các chiến sĩ anh dũng vì sao mà chết?"
"Đã biết ~ "
"Đã biết ~ "
"Đã biết ~ "
Mấy ngàn tướng sĩ ầm ầm đáp lại, tiếng gầm vọng tới khiến cho thiên địa cũng biến sắc.
" Như vậy, các ngươi có biết, bọn họ vì đâu mà chết?"
Dưới đài hoàn toàn yên lặng, chỉ có Hứa Chử đột nhiên hiên ngang ngẩng đầu lên, trong đôi mắt đần độn thoáng qua một tình cảm sâu sắc, nắm tay thành quyền giơ cao lên quá đầu, lớn tiếng quát: " Bọn họ chết đi, là để rất nhiều huynh đệ được sống sót!"
" Nói rất hay!" Mã Dược lạnh lùng nói: " Tướng quân Hứa Chử nói đúng, những chiến sĩ anh dũng này cho dù tử chiến cũng tuyệt không lui về phía sau, chính là vì để càng nhiều huynh đệ được sống sót!"
" Nếu như không phải Chu Thương tướng quân chỉ huy hai trăm dũng sĩ tử chiến không lùi, tám trăm lưu khấu có lẽ căn bản không cách nào rời khỏi Uyển Thành; Nếu như không phải tướng quân Hứa Chử chỉ huy hơn trăm trọng giáp thiết kỵ liều chết xông lên, mấy ngàn huynh đệ bị vây ở Trường Xã chỉ có thể toàn quân chết hết; Nếu như không phải tướng quân Quản Hợi chỉ huy ba trăm tinh kỵ tử chiến không lùi, như vậy bao nhiêu người hôm nay có thể đứng ở chỗ này. Kể cả ta cũng đều không một ai có thể may mắn thoát khỏi khó khăn ~~ "
" Một người nếu như sợ chết, hắn chỉ có thể bị chết nhanh hơn!"
" Một đội quân nếu như sợ chết, kết quả chỉ có thể bị tiêu diệt nhanh hơn!"
"Chỉ có từng người đều không sợ chết, thời khắc chuẩn bị vì huynh đệ mà lựa chọn tự mình đi tìm cái chết thì chúng ta mới có thể trở thành một đám lang, một đám hổ. Mới có thể trở thành Hổ Lang Chi Sư làm địch nhân nghe tên là táng đảm kinh hồn. Chỉ có trở thành Hổ Lang Chi Sư, mỗi một người chúng ta đều có cơ hội sống sót lớn hơn, sống đến cuối cùng."
" Không sợ chết. Chính là để không chết!"
" Đừng sợ máu chảy, vì như vậy để làm cho máu chảy ít đi ~~ "
" Hết thảy mọi thứ, chỉ là vì để sống sót đến cuối cùng! Trước kia như thế, hiện tại như thế, tương lai cũng như thế ~~ "
"Ngao ~~ "
"Ngao ~~ " Bạn đang đọc chuyện tại TruyệnFULL.vn
"Ngao ~~ "
Trong mắt ba quân tướng sĩ tựa như bốc lửa, đột nhiên khắp người nóng rực như lửa cháy, vội vàng cầm binh khí trong tay ra sức giơ lên quá đầu, quên đi mọi thứ bắt đầu hô theo.
Mã Dược lạnh lùng giơ cánh tay phải, tiếng reo hò của ba quân tướng sĩ liền đột nhiên ngừng lại.
" Tiễn đưa tướng quân Quản Hợi ~~ lên đường ~~ "
Mã Dược ra lệnh một tiếng, Bùi Nguyên Thiệu, Chu Thương, Liêu Hóa, Cao Thuận bốn người đồng thời khom lưng nâng một góc quan tài dùng sức giơ lên đặt trên vai. Nắp trên của quan tài chưa đóng, Quản Hợi im lặng nằm ở trong đó, đôi mắt trợn tròn đã nhắm lại. Gương mặt đen rửa đi vết máu tím bầm cũng hiện ra vẻ thiện lương siêu thoát nơi trần thế ~~
" Ngang ngang ngang ~~ "
" Đông đông đông ~~ "
Tiếng trống trận kịch liệt cùng với tiếng tù và réo rắt thoáng chốc vang dội trời mây, ba quân tướng sĩ đứng nghiêm như tượng vội hô hét mở ra một lối đi. Bốn người Bùi Nguyên Thiệu nâng quan tài từ đài cao đi xuống theo lối đi do các tướng sĩ mới tránh ra đi qua. Các tướng sĩ phía sau liền vội vàng quỳ rạp xuống đất. Trong khoảnh khắc, mấy ngàn tướng sĩ đã đều quì rạp xuống đất ~~
Bốn người Bùi Nguyên Thiệu khiêng quan tài đi qua lối do tướng sĩ mở ra, cuối cùng đem quan tài đặt lên một đống củi. Mã Dược cầm trong tay cây đuốc chậm rãi đi tới. Đang lúc muốn giơ đuốc (tám trăm lưu khấu từ khi khởi binh ở Tinh Sơn, Mã Dược liền lập ra quy củ. Phàm là tướng sĩ bỏ mình thì di thể không đem chôn, mà đều hỏa táng), từ phía trước đột nhiên truyền đến một tiếng quát vang dội.
"Đợi đã ~~ "
Mã Dược đột nhiên quay đầu lại, chỉ thấy mấy kỵ binh từ phía trước phóng đến. Đi đầu là Thái Thú Hữu Bắc Bình Công Tôn Toản, mấy kỵ sĩ đuổi theo phía sau là các chư tướng Công Tôn Việt, Công Tôn Phạm, Nghiêm Cương. Công Tôn Toản chạy vội đến gần không kịp dừng chiến mã liền nhảy xuống ngựa, vững vàng đứng trước mặt Mã Dược chắp tay ôm quyền nói: " Mã Dược tướng quân, tướng quân Quản Hợi chỉ huy ba trăm tinh kỵ tử chiến ngăn địch đánh bại âm mưu quỷ kế của thất phu Lưu Ngu và tiểu nhân Diêm Nhu nên có đại ân với ba ngàn tướng sĩ Hữu Bắc Bình. Bản quan thay mặt tướng sĩ ba quân đặc biệt vội tới tiễn đưa tướng quân Quản Hợi ~~ "
"À ~ "
Mã Dược nhẹ nhàng gật đầu, Công Tôn Toản bèn quay người đi về phía quan tài của Quản Hợi, vẻ mặt tràn đầy nghiêm nghị. Phía sau chư tướng Công Tôn Việt vẻ mặt cũng nghiêm nghị, bốn người trước tới quan tài Quản Hợi cúi người vái thật sâu. Công Tôn Toản bèn hô sang sảng: " Quản Hợi tướng quân ~~ đi đường bình an ~~ Thái Thú Hữu Bắc Bình Đại Hán Công Tôn Toản tới tiễn đưa ngài ~~ "
...
Huyện Kế, đại sảnh nghị sự của Thứ sử U Châu. Lưu Ngu đang cùng đám người Lưu Bị, Vĩ Đôn chờ nghị sự, chợt có tiểu lại vội chạy vào bên trong phòng nói với Lưu Ngu: " Đại nhân, Diêm Nhu tiên sinh đã về!"
"Nga, Tử Hòa đã về?"
Lưu Ngu nghe vậy sắc mặt biến đổi, từ chỗ ngồi đột nhiên đứng dậy. Lưu Bị ngồi chầu tiếp chuyện một bên cũng đứng lên, đi theo Lưu Ngu ra ngoài nghênh đón. Tiếng bước chân vang lên, vừa mới gặp mặt Diêm Nhu, Lưu Ngu vội vàng không chờ đợi hỏi luôn: " Tử Hòa, cuộc chiến Âm Phong Hạp cốc thắng bại như thế nào?"
Diêm Nhu thở dài đáp: "Đại nhân, quân bản bộ của Khâu Lực Cư, Tô Phó Duyên không kịp đến thì cuộc chiến ở Âm Phong Hạp cốc đã kết thúc. Đại quân Tiên Ti thảm bại, Đại vương Khôi Đầu chết trận. Chỉ có Bộ Độ Căn chỉ huy mấy trăm kỵ binh chạy về đại sa mạc."
Lưu Ngu lắp bắp nói: "Sao ~~ không ~ không ~ không kịp chạy tới, sao lại như vậy?"
Lưu Bị cũng hỏi: "Tính theo thời gian và khoảng cách, hai đạo đại quân của Khâu Lực Cư, Tô Phó Duyên hẳn là có đầy đủ thời gian chạy đến Âm Phong Hạp cốc trước khi cuộc chiến bắt đầu. Tại sao đến khi chiến sự kết thúc còn chưa chạy tới?"
Các chư tướng còn lại Tiên Vu Phụ, Tiên Vu Ngân, Vĩ Đôn cũng vội vàng hỏi: "Đúng vậy, tại sao như vậy?"
Diêm Nhu thở dài nói: "Chư vị tướng quân có điều chẳng hay, Mã Dược tinh ranh như cáo, lại sớm có phòng bị. Trên đường quân ta ắt phải đi qua đã bố trí một lượng lớn kỵ binh do thám. Nếu như hai đạo đại quân của Khâu Lực Cư, Tô Phó Duyên đi thẳng vào, vậy tất nhiên làm kinh động Mã Dược. Mã Dược bị ép buộc rất có thể từ bỏ quyết chiến ở Âm Phong Hạp cốc với đại quân Tiên Ti. Như thế mấy vạn đại quân Tiên Ti đi thẳng vào, tất nhiên di họa cho dân chúng U Châu, thiết tưởng là tạo thành sai lầm lớn."
Lưu Bị trong lòng thì coi thường, nhưng bề ngoài làm ra vẻ lo lắng, liên tục gật đầu nói: " Tiên sinh có thể lo cho dân chúng, cũng thật là nghĩa sĩ ~~ "
Diêm Nhu không để ý lời ca tụng của Lưu Bị nói tiếp: " Bất đắc dĩ, hai đạo đại quân chỉ có thể chuyển sang đi đường nhỏ Bạch Sơn. Đường núi có nhiều nguy hiểm, gập ghềnh khó đi. Cho nên mất nhiều thời gian, đến khi ra khỏi chốn núi thẳm thì sắp hết ngày, cuộc chiến Âm Phong Hạp cốc đã đến hồi kết thúc ~~ "
Tiên Vu Phụ kích động nói: " Tuy gần tới hồi kết nhưng rốt cuộc cũng sắp đến, làm sao lại nói không kịp chạy tới, liệu có phải là tự mâu thuẫn?"
Diêm Nhu đáp: " Tiên Vu tướng quân có điều chẳng hay, Mã Dược ngoài việc bố trí một số lớn thám báo trên đường quân ta ắt phải đi qua thì vẫn có sắp xếp. Quân ta đang muốn thẳng tiến Âm Phong Hạp cốc để giáng cho liên quân hai nhà Mã Dược, Công Tôn Toản một đòn trí mạng thì một đội kỵ binh ba trăm người từ trên trời rơi xuống ngăn cản đường đi ~~ "
Vĩ Đôn nói: " Hai đạo đại quân của Khâu Lực Cư, Tô Phó Duyên có chừng bốn ngàn thiết kỵ. Ba trăm kỵ binh không phải là vừa đánh đã tan, có thể cầm cự được bao lâu?"
Diêm Nhu nói: "Vĩ Đôn tướng quân nói lời ấy sai rồi. Đội kỵ binh kia tuy chỉ có ba trăm người, cũng là một chi Hổ Lang Chi Sư. Khâu Lực Cư, Tô Phó Duyên chỉ huy hơn ngàn tiền quân tham chiến càng khó có thể thắng nhanh. Hao binh tổn tướng đã đành, Tô Phó Duyên đã chết trong trận này~~ cho đến khi ba trăm kỵ binh chết sạch thì cuộc chiến ở Âm Phong Hạp cốc đã kết thúc.
"Tê ~~" Lưu Ngu cũng hít thật sâu khiếp sợ nói: "Không ngờ thuộc hạ của Mã đồ phu lại có đội Hổ Lang Chi Sư như vậy!?"