Hỗn Tại Tam Quốc Làm Quân Phiệt

Chương 335

"Không còn thời gian nữa" Lưu Biểu hít sâu một hơi, hắn quay đầu nhìn Trần Kỷ, Hứa Cống và tướng sĩ bản bộ quát to: "Trần Kỷ, Hứa Cống, nhị vị tướng quân ở bên ngoài quan ải tiếp ứng. Các tướng Kinh Châu chỉ huy quân mã bản bộ theo bản quan đoạt lại quan ải. Giết".

Không thể trách Lưu Biểu chủ quan, càng không thể trách Khoái Việt tính sai.

Bởi vì hai người căn bản không ngờ Mã đồ phu dám bỏ Dĩnh Xuyên và đại quân Tây Lương, chỉ dẫn tám ngàn quân thiết kỵ tới Vũ Quan.

Lưu Biểu vừa ra lệnh, binh sĩ Kinh Châu reo hò xông vào quan ải. Lưu Biểu cùng Khoái Việt và Nguỵ Hoà, Vương Uy và các bộ tướng Kinh Châu tiền hô hậu ủng xông vào quan ải thì thấy trong quan ải khói lửa bốc ngút trời, Lý Thôi cùng quân Lương Châu thủ hạ đang đánh nhau loạn xì ngầu với quân Lương Châu của Mã Dược. Tiếng binh khí va chạm nhau và tiếng ngựa hí vang vọng khắp đất trời.

Thế nhưng Khoái Việt nhanh chóng phát hiện có điều gì đó không ổn. Dù quang cảnh bên trong quan ải rất náo động nhưng một lúc lâu rồi vẫn không thấy bất kỳ tên lính nào ngã xuống. Những binh lính Lương Châu này dù đang liều mạng chém giết nhưng cũng giống như chơi đùa với nhau.

"Chúa công chậm đã" Khoái Việt vội vàng giục ngựa tiến lên trước mặt Lưu Biểu, kéo cương ngựa Lưu biểu la lên: "Hình như có điều gì không đúng".

"Hả?" Lưu Biểu hoang mang nhìn Khoái Việt hỏi: "Di Độ đã phát hiện ra chuyện gì?"

Chỉ trong chốc lát đã có hơn hai ngàn binh sĩ Kinh Châu hùng dũng tiến vào quan ải, đứng chen chúc nhau như niêm cối ở khoảng đất trống sát chân tường quan ải. Hai đạo quân Lương Châu đang điên cuồng chém giết đột nhiên dừng lại như quỷ dị sau đó chúng bắt đầu lập thành đội ngũ. Lưu Biểu, Khoái Việt cùng với tất cả binh sĩ Kinh Châu giật mình quan sát kỹ. Hai đạo quân mới rồi còn đang chém giết nhau đã lập thành một đội ngũ thống nhất với nhau. "Không hay rồi" Khoái Việt hét to: "Chúa công, chúng ta trúng kế rồi".

"Giết!".

"Giết!".

"Giết!".

Khoái Việt vừa nói dứt lời, âm thanh hô hào chém giết nổi lên bốn phía, vô số quân cung thủ Tây Lương xuất hiện trên tường thành quan ải cùng với xông ra từ hai bên quân doanh dọc theo con phố dài. Vô số mũi tên sắc bén đã nhằm vào quân lính Kinh Châu đang đứng chen chúc với nhau. Ngạp lập tức cơn mưa tên bắn chụm bay xuống nhắm vào quân Kinh Châu. Text được lấy tại TruyệnFULL.vn

Trong tiếng kêu gào thảm thiết không ngừng vang lên binh lính Kinh Châu giống như cỏ dại bị phạt ngang ngã gục xuống hàng loạt.

"Mau, bảo vệ chúa công" Mãnh tướng Kinh Châu Nguỵ Hoà hét to một tiếng rồi hắn giục ngựa tới chắn trước người Lưu Biểu, trường đao trong tay hắn múa xoay tròn đến độ nước mưa cũng không lọt, hàng loạt tên bắn chụm đều rơi xuống. Hắn nhìn binh lính Kinh Châu ở bên cạnh quát to: "Hậu quân chuyển thành tiền quân. Rút lui, mau rút lui ra ngoài quan ải".

"Dát dát dát..."

Âm thanh chói tai vang lên, cánh cửa quan nặng ngàn cân chậm rãi hạ xuống. Hai tên binh lính Kinh Châu cường tráng hét lên một tiếng xông tới, chúng cố gắng đẩy cánh cửa lên nhưng dưới sức nặng ngàn cân, cả hai tên lính không ngừng hạ thấp người xuống đất, chỉ trong chốc lát hai tên lính người đầm đìa mồ hôi gần như quỳ dạp trên mặt đất.

"Ta tới đây" Nguỵ Hoà nhảy xuống ngựa. Hai tay hắn nâng cánh cửa ngàn cân, hét to: "Lên".

Cánh cửa quan nặng nề lập tức bị đẩy lên, rốt cuộc Lưu Biểu được các bộ tướng Kinh Châu hộ vệ cũng chạy thoát ra ngoài quan ải. Một tên tiểu tướng trẻ tuổi thúc ngựa chạy tới bên Nguỵ Hoà, lớn tiếng nói: "Phụ thân! Chúa công đã rút ra ngoài quan ải. Chúng ta cũng mau đi thôi".

"Khoái Việt tiên sinh vẫn ở bên trong quan, ta không thể ra" Nguỵ Hoà nói rồi hắn nhìn tên tiểu tướng quát to: "Diên nhi, con mau đi hộ vệ sự an toàn của chúa công. Nhớ kỹ Nguỵ gia chúng ta chịu ân trọng như núi của chúa công. Con nhất định phải bảo vệ chúa công an toàn về Tương Dương".

Tên tiểu tướng nói: "Phụ thân yên tâm, chỉ cần hài nhi còn sống, tuỵêt đối hài nhi sẽ không để nghịch tặc Lương Châu chạm tới một sợi tóc của chúa công".

"Ừ" Nguỵ Hoà gật đầu, hắn quát to: "Mau đi".

"Hài nhi đi!".

Tên tiểu tướng ôm quyền lạy tạ Nguỵ Hoà rồi giục ngựa chạy đi.

"Hưu!'.

Viên tiểu tướng vừa mới giục ngựa chạy đi, một mũi lang nha tiễn to bằng ngón tay cái xé gió lao tới. Phốc một tiếng vang lên đã xuyên thủng cổ họng Nguỵ Hoà, Nguỵ Hoà hét lên một tiếng đau đớn. Hai tay bất lực buông xuống. Lập tức cánh cửa quan nặng nề đổ sập xuống, biến thân hình cao lớn của Nguỵ Hoà thành hai đoạn. Một đoạn ở bên ngoài quan, một đoạn ở bên trong quan ải.

Đáng thương thay còn có Khoái Việt và bốn trăm binh lính Kinh Châu không kịp chạy ra ngoài quan ải, toàn bộ trở thành tù binh của quân Lương Châu ở trong quan ải.

Lưu Biểu dẫn tàn quân Kinh Châu hợp quân với Trần Kỷ và Hứa Cống, đại bại chạy lui một mạch ba mươi dặm về hướng nam mới dám dừng lại nghỉ ngơi, hồi phục. Kiểm kê lại phát hiện một vạn đại quân đã thiệt hại hơn phân nửa, trong đó có khoảng hơn hai ngàn quân chết dưới cơn loạn tiễn của quân Lương Châu và khoảng hơn ba ngàn quân chết do giẫm đạp lên nhau.

Điều càng làm Lưu Biểu lo sợ bất an chính là Khoái Việt, Nguỵ Hoà cả hai đều không có trong đám tàn quân.

"Di Độ đâu?" Lưu Biểu nhìn quanh tướng sĩ Kinh Châu nôn nóng hỏi: "Chư vị tướng quân có thấy Di Độ không?"

Chúng tướng đều không biết nói gì, mới rồi mọi người lo sợ bỏ chạy trối chết, làm gì còn thời gian lo nghĩ tới người khác đây? Lưu Biểu đang hoảng loạn bất an thì chợt thấy có một viên tiểu tướng thân mặc quần áo tang, mắt hổ rưng rưng, từ phía Vũ Quan giục ngựa chạy như bay tới. Điều làm cho Lưu Biểu cùng chư tướng cảm thấy không khỏi khiếp sợ chính là trên lưng viên tiểu tướng có một nửa thi thể. Đó chính là thi thể của Hoành Thuỷ Giáo uý Nguỵ Hoà.

Viên tiểu tướng nọ giục ngựa tới trước mặt Lưu Biểu khóc nói: "Chúa công, phụ thân tiểu nhân đã chết trận rồi".

"Ai" Lưu Biểu lắc đầu thở dài, hắn nhìn viên tiểu tướng nói: "Nguỵ Diên, bắt đầu từ hôm nay ngươi chính là Hoành Thuỷ Giáo uý, người hãy thống lĩnh bộ hạ cũ của phụ thân ngươi đi".

Nguỵ Diên nức nở nói: "Nguỵ Diên lĩnh mệnh".

"Ô ô ô..."

Nguỵ Diên vừa nói xong, khắp nơi xung quanh đột nhiên vang lên tiếng kèn hiệu thâm trầm. Lưu Biểu hoảng hốt rùng mình một cái, hắn sợ hãi nói: "Cái…kèn lệnh ở đâu vậy?"

"Chúa công mau nhìn phía tây bắc" Đại tướng Hàn Huyền đột nhiên kêu to. "Kỵ binh, kỵ binh Tây Lương".

"Cái…cái gì?"

Lưu Biểu hít một hơi dài, vội vàng quay đầu nhìn, quả nhiên phía tây bắc bụi bốc lên cuồn cuộn. Một toán quân kỵ binh Tây Lương đông nghịt tràn ngập khắp núi đồi đang xông tới. Chạy trước là một viên Đại tướng đang giục ngựa, vung thương quát to: "Tây Lương Hồ Xích Nhi phụng mệnh chúa công chờ ở đây cung kính bồi tiếp đã lâu".

Nguỵ Diên phẫn nộ, hắn nghiến răng nhìn Lưu Biểu nói: "Chúa công chớ lo lắng. Tiểu nhân sẽ đoạn hậu".

"Lại… lại trúng mai phục!" Lưu Biểu xót xa than thở. Hắn vội vàng la lên: "Hàn Huyền ở đâu? chỉ huy một nửa binh mã cùng Nguỵ Diên đoạn hậu. Các chư tướng còn lại chỉ huy binh mã bản bộ cấp tốc rút lui về Nam Hương".

Bởi vì việc đoạt quan thất bại, tinh thần binh sĩ liên quân xuống rất thấp. Quân không còn ý chí chiến đấu, hơn nữa trên đường rút lui liên tiếp bị Hồ Xích Nhi, Vương Phương, Lý Mông chỉ huy thiết kỵ Tây Lương tập kích. Quân mã Kinh Châu của Lưu Biểu thiệt hại vô cùng nghiêm trọng. Cuối cùng chỉ còn hơn một ngàn quân mã chạy về tới đại doanh ở Nam Hương. Quân mã của Trần kỷ, Hứa Cống cũng không hơn gì so với Lưu Biểu, lúc này cũng chỉ còn trơ trọi mấy người xung quanh.

May mắn là ở trong đại doanh ở Nam Hương vẫn còn có Khoái Lương và hai ngàn quân mã Kinh Châu.

Đại doanh của liên quân hoàn toàn yên tĩnh. Một cây đại kỳ có chữ "Lưu" treo ở trước cửa đại doanh đang phần phật tung bay trong gió.

"Hô…" Lưu Biểu thở phào nhẹ nhõm. Hắn vỗ vỗ trán, nói vẻ nhẹ nhõm: "Rốt cuộc cũng đã quay về".

Lưu Biểu quay nhìn hơn một ngàn tàn binh ở phía sau. Phần lớn chúng cả người nhuốm máu, sắc mặt thê lương, đồ quân nhu mang theo trong quân đã sớm vất đi hết. Thậm chí có rất nhiều tướng sĩ vì bỏ chạy trối chết cũng đã vứt bỏ cả binh khí tuỳ thân cùng khôi giáp của mình. Nhìn cảnh tàn binh bại tướng điêu tàn đó, Lưu Biểu không khỏi thở dài, bi thương, chẳng lẽ đây chính là tinh binh Kinh Châu mà bản thân mình vẫn từng kiêu ngạo, tự hào đây ư?

Đại tướng Lưu Độ giục ngựa tới trước cửa đại doanh, giơ roi ngựa quát to: "Hãy mau vào bẩm với Khoái Lương tiên sinh, chúa công đã dẫn đại quân quay về, bảo ông ta mau mau ra nghênh đón chúa công. Mau đi".

"Hưu!".

Một âm thanh thê lương rít lên trả lời câu nói của Lưu Độ, hàn quang vừa loé Lưu Độ đã kêu lên một tiếng thảm thiết rồi ngã nhào xuống ngựa. Lưu Biểu, Hàn Huyền, Hứa Cống, Trần Kỷ thấy thế kinh hoảng, vội vàng nhìn xem thì Lưu Độ đã sớm tuyệt khí bỏ mình, trên cổ họng của hắn có cắm một mũi lang nha tiễn to bằng ngón tay cái.

"Oanh!"

Cây đại kỳ treo trước cửa đại doanh đang tung bay trước gió đột nhiên đổ ầm xuống đất.

Một cây huyết sắc đại kỳ xuất hiện trên không trung. Trên mặt lá cờ đỏ, thê lương như màu máu có thêu hình một cái đầu sói hung tợn, nhe nanh múa vuốt, đằng đằng sát khí.

"Hống…".

"Hống…".

"Hống…".

Trong đại doanh vốn vô cùng yên tĩnh đột nhiên nổi lên âm thanh hỗn loạn, quân Lương Châu động nghịt như kiến từ trong doanh trướng xông ra. Cánh cửa đại doanh cũng ầm ầm mở ra một viên Đại tướng mặc kim giáp được mấy ngàn thiết kỵ Tây Lương hộ tống giục ngựa phóng thẳng ra ngoài, thẳng tới cách chỗ quân Kinh Châu đang nghỉ chân khoảng hơn một tầm tên.

Lưu Biểu hoảng sợ tới vỡ mật. Hắn sững sờ nhìn cảnh tượng quỷ dị trước mắt, lắp bắp nói: "Cái… kia…đã xảy ra chuyện gì?"

Nhưng rồi Lưu Biểu nhanh chóng hiểu chuyện gì đã xảy ra khi hắn nhìn thấy Khoái Lương. Lúc này Khoái Lương đang bị trói gô cổ trên một cỗ tù xa đang được đẩy ra khỏi cổng đại doanh. Khoái Lương nhìn thấy Lưu Biểu, không nhịn được hắn khóc nói: "Chúa công, Khoái Lương vô năng không thể bảo vệ đại doanh, không thể bảo vệ đại doanh, ôi…".

Cả người Lưu Biểu run rẩy, kinh hồn bạt vía, hắn khẽ lẩm bẩm: "Tử Nhu? Tử Nhu! cái này…".

Lưu Biểu vốn không giỏi dùng binh đã bị Mã Dược dùng liên hoàn kế đánh cho tan tác như đi lạc vào cõi mộng.

Mã Dược giục ngựa đi tới trước trận, hắn giơ roi chỉ Lưu Biểu quát to: "Lưu Biểu, có nhận ra ta không?"

"Mã… Mã Dược?"

Giờ khác này Lưu Biểu thực sự sợ hãi.

"Ha, ha, ha" Mã Dược ngửa mặt lên trời cười một tràng dài rồi hắn lớn tiếng nói: "Lưu Biểu, người là đồ phế vật. Ngày này sang năm chính là ngày giỗ của ngươi!".

"Rút lui, mau rút lui về Tương Dương".

Mã Dược vừa nói xong, Lưu Biểu đã gào lên đầy thê lương rồi hắn lập tức quay ngựa ra roi chạy loạn không theo một hướng nào cả. Trong lúc tinh thần hoảng hốt Lưu Biểu lại giục ngựa chạy theo hướng Vũ Quan. Nhìn thấy Lưu Biểu cuống cuồng, dáng vẻ hoảng sợ bỏ chạy, Mã Dược cùng bộ tướng phía sau phá lên cười.

Lý Túc giục ngựa lại gần, hắn khẽ nói: "Chúa công, lúc này nếu dẫn quân truy đuổi, chắc chắn chúng ta sẽ giết được Lưu Biểu".

"Không" Mã Dược lập tức xua tay, hắn lắc đầu nói: "Giết Lưu Biểu trăm đường hại, không có lợi. Người trí dũng không bao giờ làm như vậy".

"Dạ" Lý Túc vội vàng cúi đầu, hắn cười xu nịnh: "Chúa công mưu kế sâu xa, tiểu nhân không bì kịp. Hì, hì".

Mã Dược cười nhạt, chẳng buồn nói gì. Lúc này hắn muốn giết Lưu Biểu có thể nói dễ dàng như trở bàn tay nhưng hiện tại Mã Dược thực sự không muốn giết Lưu Biểu. Hắn muốn giữ lại Lưu Biểu và hơn một ngàn tàn quân Kinh Châu chạy về Tương Dương, chúng sẽ có nhiệm vụ tuyên truyền uy phong của quân thiết kỵ Tây Lương. Có thể nói đó là trăm cái lợi, không có chút điều hại. Các cánh quân kỵ binh Tây lương cùng tiến tới đại doanh Nam Hương hội quân với Mã Dược, các cánh quân đã thu được vô số chiến lợi phẩm, lương thảo, khí giới nhiều vô kể.

Trong trung quân đại trướng, ánh mắt Mã Dược nhìn khắp đại trướng một lượt, hắn lớn tiếng nói: "Chư vị tướng quân đều rất khổ cực. Chúng ta đã đánh một trận rất đẹp. Đánh vì uy phong của quân đoàn thiết kỵ Tây Lương chúng ta. Đánh vì ý chí của người đàn ông Lương Châu chúng ta. Quân Kinh Châu là đám binh lính mặc váy vừa nghe thấy chúng ta đã sợ vỡ mật bỏ chạy".

"Ha ha ha..."

Các chư tướng đều thích chí cười rộ lên. Đột nhiên trong lúc đó chúng nhận ra chỉ khi ở dưới trướng Mã đồ phu chúng mới được dẫn quân đánh giặc sảng khoái như vậy. Trước kia bọn chúng là thủ hạ của Đổng Trác, Quách Dĩ, Lý Thôi cũng mang binh đánh giặc nhưng không bao giờ chúng có những trận đánh sảng khoái như vậy. Đây mới là uy phong đích thực của quân đoàn Tây Lương.

"Thế nhưng…" Mã Dược đột nhiên đổi giọng, hắn nói tiếp: "Hiện tại vẫn chưa phải là lúc luận công ban thưởng".

'Chúa công có việc gì cứ nói thẳng ra để các huynh đệ đi làm. Các huynh đệ sẽ đi làm ngay" Hồ Xích Nhi không để lỡ thời cơ hắn tiến lên một bước, vung hai cánh tay cường tráng lên, mạnh mẽ nói: "Chỉ cần chúa công ra lệnh một tiếng, mạt tướng dám dẫn thiết kỵ bản bộ đánh thẳng tới Tương Dương, chém cái đầu chó của Lưu biểu dâng lên chúa công".

"Chúa công người hãy ra lệnh đi. Mạt tướng chờ mệnh lệnh của chúa công, quyết không từ nan".

"Đúng, chỉ cần chúa công ra lệnh, cho dù trong bể nước, biển lửa nếu mạt tướng cau mày, nhăn trán thì không coi là hán tử Lương Châu".

"Nói rất hay! Mấy năm nay quân Tây Lương chúng ta bị quân Quan Đông đánh tan tác. Từ rất lâu rồi chúng ta không được thống khoái như vậy. Chỉ dựa vào điểm này mạt tướng nguyện bán cái thân trăm cân thịt này cho chúa công".

Bình Luận (0)
Comment