Tháng giêng năm Kiến An thứ năm Hán Hiến Đế (năm 192), Mã Dược bất ngờ tập kích Giang Lăng thành công.
Từ đó cho tới tận tháng ba, tám ngàn quân thiết kỵ Tây Lương của Mã Dược chỉ một mực trú quân trong thành Giang Lăng. Thế cục Kinh Châu xuất hiện một cục diện giằng co vô cùng kỳ lạ.
Lưu Biểu ra nghiêm lệnh cho thuỷ quân Kinh Châu không được tuần tra vượt qua cảng Ô Lâm để tránh đánh rắn động cỏ. Bởi vì một khi thuỷ quân Kinh Châu hoàn toàn phong toả tuyến đường thuỷ Trường Giang, Mã Dược rất có thể sẽ từ bỏ kế hoạch xuôi dòng xuống Giang Đông, ngược lại hắn sẽ tàn sát bừa bãi cả vùng Kinh Tương rộng lớn. Lưu Biểu thà để Dương Châu của Viên Thuật gặp tai ương Mã đồ phu còn hơn để Kinh Tương của hắn thành bãi cỏ cho chiến mã của Mã đồ phu.
Quân Kinh Châu án binh bất động, lo lắng chờ đợi thiết kỵ Tây Lương của Mã Dược xuôi xuống Giang Đông nhưng hình như Mã Dược lại không muốn vội vàng rời khỏi Giang Lăng.
Lưu Biểu tuyệt đối không thể ngờ sự án binh bất động của quân Kinh Châu lại tạo điều kiện cho Mã Dược có đầy đủ thời gian chuẩn bị. Mã Dược đang ngấm ngàm chuẩn bị cường tập cảng Ô Lâm.
Một người cả đời kieu hùng như Tào Tháo đã gần như dự liệu được tất cả, chỉ duy nhất hắn không thể ngờ Mã Dược lại cường tập cảng Ô Lâm.
Cường tập cảng Ô Lâm, đó thực sự là một quyết định điên cuồng của Mã Dược.
Cam Ninh tung hoàng ngang dọc dòng Trường Giang nhiều năm, kinh nghiệm thuỷ chiến của hắn là không gì có thể sánh bằng. Trong con mắt Cam Ninh việc thiết kỵ Tây Lương cường tập cảng Ô Lâm không có chút hy vọng thắng lợi, trừ phi thiết kỵ Tây Lương có thể chạy trên phao, có thể từ mặt nước xông vào trong cảng còn nếu không chỉ có đi vào chỗ chết mà thôi.
Đối mắt với nghi vấn của Cam Ninh, Mã Dược chỉ cười nhạt, công việc chuẩn bị cường tập cảng Ô Lâm vẫn được tiến hành nhanh chóng.
Từ tháng giêng năm Kiến An thứ ba tới tháng ba, trong phạm vi năm mươi dặm xung quanh cảng Tây Lăng gần như cây cối bị chặt hạ hết, trong thành Giang Lăng nhà cửa của dân chúng cũng gần như bị tháo dỡ hết. Những khu biệt viện rộng lớn của đám sĩ tộc Giang Lăng cũng đồng chung cảnh ngộ. Mây vạn dân chúng Giang Lăng không phân biệt sang hèn đều chỉ còn cách trú tạm trong những ngôi nhà tranh lợp cỏ, chịu cơ cực trong gió lạnh, băng giá.
Trên đài quan sát, hai tên lính Kinh Châu đang co rúm người, dậm chân xít xoa, giữ ấm. Trên mặt nước sông Trường Giang đã giăng đầy sương mù, không nhìn thấy cảnh vật chỉ cách một trăm bước chân.
"A…" Một tên lính Kinh Châu hai tay xoa vào nhau đưa lên miệng, cố sức sinh ra hơi ấm. Đột nhiên hắn giận dữ mắng: "Chết tiệt, trời lạnh như vậy, trên sông ngay cả cái lông người cũng không có. Liệu có ai dám ăn gan báo, tim gấu tới đây đánh lén đại trại không? Hồ lão tứ con mẹ hắn đã làm chúng ta phải cực khổ".
"Bớt nói đi" Tên lính Kinh Châu kia cau mày khuyên nhủ: "Coi chừng hoạ từ cái miệng của ngươi mà ra".
"Hừ!".
Tên lính Kinh Châu vừa nói lúc trước hừ một tiếng rồi hắn xoay người, tay run run cởi dây quần rồi từ trên đài quan sát đi tiểu xuống dòng sông. Mặt trời đỏ au hiện ra ở phương đông, phát ra muồn ngàn tia sáng, màn sương mù trên mặt sông dần dần tan ra. Mặt sông vốn đang ở ảo từ từ trở nên sáng rõ.
"Hô"
Phía dưới tên lính Kinh Châu rung lên hắn chậm rãi bỏ lại vào trong quần. Ánh mắt hắn vô tình đảo qua khắp mặt sông rồi hắn cúi đầu buộc dây quần nhưng ngay lúc đó hắn giật nẩy người giống như bị người đâm một đao. Hắn ngẩng đầu, vẻ sợ hãi nhìn chằm chằm vào mặt sông mênh mông phía trước. Trong mắt hắn hiện ra vẻ sợ hãi tột cùng.
"Lão thất, ngươi điên rồi!" Một tên lính Kinh Châu khác đang ngủ gà ngủ gật bị hành động hoảng sợ của tên lính Kinh Châu kia làm giật nảy mình thức dậy, hắn tức giận quát: "Ngươi hoảng hốt cái gì? Làm như có quỷ không bằng ấy".
"Ôi, ô, ơ".
Tên lính Kinh Châu tên là lão Thất không để ý tới điều đó, chỉ thấy hắn phát ra những âm thanh ú ớ. Hai mắt hắn mở trừng trừng dáng vẻ như đang nhìn thấy quỷ.
"Lão Thất! Ngươi…".
Tên lính Kinh Châu khác chợt cảm thấy lạnh cả lưng.
Vốn trước đây có không ít huynh đệ mất tích một cách khỏ hiểu trong lúc canh gác, sau đó thi thể của các huynh đệ đó được tìm thấy trong ghềnh đá ven bãi sông hoang vắng. Trong đại trại thuỷ quân Kinh Châu vẫn loan truyền một truyền thuyêt đáng sợ nói trong cảng Ô Lâm có thuỷ quỷ chuyên môn xuất hiện vào lúc sáng sớm câu hồn đoạt phách con người.
Chẳng lẽ…
Tên lính Kinh Châu không kìm nén được sự sợ hãi khủng khiếp trong lòng. Hắn cúi đầu nhìn bên dưới, lập tức tên lính giật mình như bị rắn cắn, ánh mắt hắn như bị hút vào đó. Một hồi lâu sau hắn mới thở ra một hơi, giọng nói như đang chiêm bao hỏi đồng bạn của mình: "Ngũ ca, đó… đó có phải là quỷ không?"
Tên lính Kinh Châu có tên là Ngũ ca dao động, hắn không sao phản bác được.
Xa xa, trên mặt sông mênh mông trước đại trại thuỷ quân cảng Ô Lâm xuất hiện một bóng đen khổng lồ. Nếu như không phải bóng đen đó đang di chuyển, chậm rãi tiến về phía đại trại, hai tên lính Kinh Châu đáng thương còn tưởng đó là đất liền. Vật đó giống như một con thuyền đang trôi trên mặt nước nhưng cũng không phải là thuyền.
Ngay cả lâu thuyền ba tầng lớn nhất trong cảng Ô Lâm cũng không là gì khi so với bóng đen kia. Trên thế giới này tuyệt không có khả năng tồn tại một đội thuyền khổng lồ như vậy, không thể nào. Nếu không phải là thuyền vậy là vật khổng lồ gì có thể trôi trên mặt nước đây? Trong đầu cả hai đồng thời xuất hiện một suy nghĩ vô cùng đáng sợ: Thuỷ quỷ?
Không ngờ thuỷ quỷ lại to lớn đến nhường vậy.
"Quỷ!".
Hai tên lính Kinh Châu đưa mắt nhìn nhau rồi cả hai đồng thời gào lên hoảng hốt.
Hai tiếng gào thê lương vang lên đã phá nát khung cảnh yên tĩnh như tờ trong đại trại thuỷ quân Kinh Châu ở cảng Ô Lâm. Sau một khắc hiệu kèn lệnh và tiếng trống trận không ngừng vang lên, âm thanh lan truyền khắp vùng sông nước. Đám binh sĩ đang ngủ say cuống quýt thức giấc, vội vã mặc giáp trụ, bắt đầu lập trận trong đại trại.
"Chuyện gì xảy ra?" Một tên tiểu giáo Kinh Châu trèo lên đài quan sát, hắn quát mắng: "Kêu gào cái gì?"
"Tướng… tướng quân" Hai tên lính Kinh Châu run run nói: "Ngài… ngài hãy nhìn phía trước".
"Hả?" Tên tiểu giáo Kinh Châu vội vàng quay người nhìn bên dưới, lập tức hắn giật mình kinh hãi, hắn thất thanh kêu lên: "Ông trời ơi! … kia… có phải mình đang nằm mơ không? … kia… thuyền lớn quá!".
"Ôi, thuyền?"
Hai tên thuỷ binh Kinh Châu kinh hãi quay đầu nhìn, chúng phát hiện bóng đen khổng lồ kia đã tiến tới rất sát. Hình dáng bóng đen cũng dần dần trở nên rõ ràng. Lúc này chúng mới phát hiện quả nhiên đó là một chiếc thuyền khổng lồ. Một chiếc thuyền khổng lồ không gì sánh kịp. Hay nói đúng hơn là đây không phải là một chiếc thuyền mà là vô số thuyền con được cố định với nhau, liên tiếp tạo thành một khối thuyền lớn liên hoàn.
Một cây huyết sắc Thương Lang kỳ ở trên đầu thuyền đang tung bay trong gió.
Bên dưới cây đại kỳ, Mã Dược chắp tay sau lưng, ngạo nghễ đứng trang nghiêm. Gió sông Trường Giang thổi mạnh, thổi tung bay chiếc áo chiến bào màu đen sau lưng hắn, làm lộ ra lần vải lót màu đỏ, trong ánh nắng mặt trời chiếu dọi trông tiêu điều như màu máu. Điển Vi vác đôi thiết kích màu đen trên vai. Cam Ninh tay cầm Cửu Hoàn đại đao cả hai trông như hai sát thần, chia nhau đứng hai bên Mã Dược.
Phía sau lưng Mã Dược, năm ngàn quân tinh binh Tây Lương, người mặc áo giáp sắt, tay cầm mã đao, lập nghiêm trận đứng đợi.
Độ thuyền hơn một ngàn chiến thuyền lớn nhỏ bị vô số xích sắt cột lại với nhau. Các cây gỗ buộc chặt với nhau, đầu đóng đinh tán, kết lại liên tục với nhau làm thành một tấm sàn hoàn chỉnh liên kết các con thuyền với nhau, trên mặt sàn lại trải các tấm ván gỗ dầy đặc cuối cùng hình thành một chiến thuyền liên hoàn to lớn đủ để có thể chở được gần một vạn tên thiết kỵ Tây Lương.
Trên thuyền hoàn toàn không có buồm. Hơn nữa bản thân chiến thuyền lớn như vậy cũng không có buồm nào có thể giúp đẩy con thuyền đi tới.
Giúp liên hoàn thuyền khổng lồ đó có thể di chuyển được chính là tù binh Kinh Châu hay nói chính xác hơn là mái chèo trong tay tù binh Kinh Châu. Hơn hai ngàn tên tù binh Kinh Châu bị đục xương quai xanh một cách tàn nhẫn, bị xích thành hai hàng, chia nhau ở hai bên thuyền dưới sự uy hiếp của roi ra và mã đao của quân Tây Lương chèo thuyền đẩy liên hoàn thuyền khổng lồ chậm rãi tiến lên.
Xích Bích!
Chính từ Xích Bích đã giúp Mã Dược nẩy ra ý tưởng.
Trong cuộc chiến Xích Bích trong lịch sử bởi vì quân phương bắc không quen thuỷ chiến nên Toà Tháo mới tiếp thu kế sách liên hoàn thuyền của Bàng Thống. Dùng xích sắt lớn xích các thuyền lớn làm một khối thống nhất, tránh cho thuyền chòng chành do sóng sông Trường Giang nhưng cũng mang tới thảm hoạ toàn quân bị tận diệt cho tám mươi ba vạn quân Tào.
Nếu như cứ thực hiên cứng nhắc như trong binh pháp thì bất kỳ kế sách tuyệt diệu nào cũng đều có thể gây ra những mầm hoạ diệt vong.
Nhưng nếu như biết cách linh hoạt áp dụng trong thực tế thì bất kỳ kế sách nào dù thất bại trong lịch sử cũng có thể mang lại những chiến thắng huy hoàng. Chiến thuật, cho tới lúc bấy giờ cũng không phải là nhân tố quyết định thắng bại cuối cùng của một cuộc chiến. Con người mới thực sự là nhân tố quyết định tới thắng bại cuối cùng. Kế liên hoàn thuyền từng làm cho tám mươi ba vạn đại quân của Tào Tháo tan thành mây khói nhưng chính hôm nay nó lại giúp cho Mã Dược viết lại lịch sử.
Đại trại thuỷ quân cảng Ô Lâm đã xuất hiện ở phía trước, trong tầm mắt.
Sắc mặt Mã Dược trở nên nghiêm túc, hắn nhìn Cam Ninh nói: "Tốc độ công kích tiến tới".
Cam Ninh ôm quyền rồi hắn xoay người bước nhanh lên đài cao. Cam Ninh giơ cao cánh tay phải, hắn gào lên: "Chúa công có lệnh. Tốc độ công kích tiến tới".
"Đông đông đông..."
Cam Ninh vừa ra lệnh, hai hàng tay trống ngồi ở đầu thuyền liền đẩy nhanh tiết tấu của nhịp trống lập tức trở nên dồn dập. Tù binh Kinh Châu cũng bị bức bách vung tay chèo nhanh hơn. Nếu bất kỳ ai chậm chạp sẽ bị binh lính Lương Châu giám sát ở bên cạnh không ngần ngại vung roi da quất lên người.
Liên hoàn chiến thuyền đang thong thả bắt đầu tăng tốc, giống như một ngọn núi xông tới nghiền nát đại trại thuỷ quân Kinh Châu ở cảng Ô Lâm. Bên trong đại traịo trong cảng đã trở nên vô cùng hỗn loạn.
"Ông trời ơi. Huyết sắc Thương Lang kỳ".
"Thiết kỵ Tây Lương. Đúng là thiết kỵ Tây Lương của Mã đồ phu. Đại huynh của ta là lính trấn thủ Giang Lăng trước khi thành bị phá đã nhìn thấy một cây huyết sắc Thương Lang kỳ như thế này".
"Ông trời ơi. Thuyền lớn kia đã bắt đầu tăng tốc rồi".
"Trời ơi nó đang đâm tới".
Trên đầu thuyền của liên hoàn thuyền.
Mã Dược nhếch miệng cười lạnh lùng, hắn phất tay áo nhìn Cam Ninh nghiêm giọng nói: "Tốc độ nước rút xông tới",
Cam Ninh vội ôm quyền nhận lệnh, hắn lại leo lên trên đài cao, giơ cao cánh tay phải, hét to: "Chúa công có lệnh. Tốc độc nước rút xông tới… xông tới".
Mười mấy tên đánh trống gào lên một tiếng, chúng điên cuồng đánh bài trống hành quân thời cổ đại.
Trong chốc lát những nhịp trống liên hồi vang lên mạnh mẽ. Dưới những ngọn roi da và mã đao của binh lính Lương Châu, tù binh Kinh Châu cũng điên cuồng vùng mái chèo trong tay chèo liên hồi. Chiến thuyền liên hoàn khổng lồ cuối cùng cũng đã hoàn thành việc tăng tốc. Nó đụng mạnh vào cửa đại trại thuỷ quân Kinh Châu cảng Ô Lâm với tốc độ nhanh nhất.
"Khách sát!" truyện được lấy tại TruyenFull.vn
Âm thanh giòn tan vang lên. Đài quan sát ở ngay bên ngoài cổng chính của đại trại thuỷ quân bị xô gẫy. ba tên lính Kinh Châu kêu lên hoảng sợ rồi rơi tõm xuống dòng nước sông lạnh giá. Chiến thuyền liên hoàn khổng lồ tiếp tục tiến lên phía trước theo quán tính, dễ dàng nghiến nát hàng rào của đại trại thuỷ quân giống như trở bản tay.
"Khách sát... Phốc!"
Âm thanh của đồ vật bị nghiền nát vang lên không ngừng, ngày càng nhiều chiến thuyền buông neo bên trong đại trại thuỷ quân bị chiến thuyền liên hoàn lướt qua, những cây gỗ nhọn đầu gắn ở đầu chiến thuyền liên hoàn xuyên qua, nghiền nát. Binh lính Kinh Châu hoảng sợ liên tiếp nhảy xuống dòng nước sông.
"Linh linh linh..."
Cam Ninh hung hăng vung Cửu Hoàn đại đao trong tay, lập tức vang lên những âm thanh leng keng rất vui tai. Tám trăm tên Cầm Phàm Tặc đã xếp hàng sau lưng Cam Ninh. Giây phút này trong mắt Cam Ninh chỉ có sát khí nóng rực như hai ngọn lửa. Trước hôm nay hắn còn vẫn không biết còn có phương pháp thuỷ chiến như này, còn có thể phương pháp tấn công này để đánh chiếm đại trại thuỷ quân Kinh Châu ở cảng Ô Lâm.
"Các huynh đệ" Cam Ninh giơ cao cửu Hoàn đại đao, hắn quay đầu, ánh mắt như của ác lang liếc nhìn Điển Vi một cái rồi hắn ngửa mặt lên trời gào lên nói: "Thiết kỵ Tây Lương lợi hại, Cầm Phàm Tặc chúng ta cũng không phải phường ăn hại".
"Ngao ngao ngao
Tám trăm Cầm Phàm Tặc gào lên ba lần, khí thế dâng trào như cơn hồng thuỷ.