Hỗn Tại Tam Quốc Làm Quân Phiệt

Chương 359

Sáng sớm ngày hôm sau Mã Dược tỉnh lại sau một giấc ngủ ngon. Một hương thơm thoang thoảng sộc vào mũi hắn. Thân thể thướt tha của Tiểu Kiều nằm co ro như một con mèo con trong vòng tay hắn. Trên gương mặt Tiểu Kiều vẫn vương lại những giọt nước mắt. Hiển nhiên đó có thể là do cơn giông bão Mã Dược đã mang tới cho nàng làm nàng khó có thể chịu đựng được, hay cũng có thể Tiểu Kiều đau buồn vì Chu Du.

Trên mặt thảm có mấy giọt hồng hồng giống như những cánh hoa tươi thắm. Trong lòng Mã Dược không khỏi rung động. Hắn cúi đầu nhìn Tiểu Kiều, thân hình mềm mại của Tiểu Kiều trắng nõn nà, quyến rũ làm trái tim của bất kỳ ai cũng phải đập hỗn loạn. Ngay trong lúc đó Mã Dược cảm thấy một luồng khí nóng nảy sinh trong cơ thể. Phản ứng sinh lý của nam nhân lại nảy sinh theo bản năng trong hắn.

Lại nói sau khi Mã Dược và Điêu Thiền chia tay nhau ở Lạc Dương, đã mấy tháng nay Mã Dược chưa từng chạm tới nữ nhân.

Bàn tay to lớn của Mã Dược bắt đầu xoa, nắn một cách thô bạo gò ngực tròn đầy ngẩng cao ngạo nghễ của Tiêu Kiều. Cuối cùng thì Tiểu Kiều cũng phát ra những âm thanh say đắm lòng người. Đôi mắt đẹp của Tiểu Kiều vẫn nhắm chặt chỉ có hai hàng nước mắt khẽ lăn xuống gò má nàng. Nhìn thấy những giọt nước mắt đó, Mã Dược không cảm thấy bất kỳ lòng thương sót nào ngược lại hắn còn cảm thấy khoái trá một cách tàn nhẫn.

Có lẽ Mã đồ phu không nên chiếm đoạt Tiểu Kiều. Hắn nên dùng Tiểu Kiều làm lợi thế cho mình, có thể đổi lấy sự thuần phục của Chu Du.

Nhưng đây chỉ là ý nghĩ của trẻ con. Chu Du là ai. Nếu hắn chỉ vì một nữ nhân mà thay đổi lý tưởng của mình vậy hắn còn là Chu Du nữa không? Đừng có nói là vì một Tiểu Kiều, cho dù Mã đồ phu có đoạt hết nữ nhân thiên hạ, cả đời này Chu Du không có nữ nhân thì chỉ e hắn cũng không vì giải quýêt vấn đề sinh lý của nam nhân mà đi đầu hàng Mã Dược.

Nếu muốn loại bỏ sự uy hiếp của Chu Du chỉ có hai biện pháp. Một là giết hắn, hai là giam lỏng hắn. Muốn Chu Du thuần phục sao? Mã đồ phu đương nhiên cũng không ngu ngốc đặt hy vọng vào điều đó. Chu Du không thể so sánh với Thư thụ, Lỗ Túc. Chu Du hoàn toàn không phải là người quân tử. Người quân tử có thể bị cái khác uy hiếp. Vậy có thể dùng cái gì uy hiếp Chu Du đây?"

Mã Dược hít một hơi thật sâu, hắn bắt đầu tiến sâu vào thân thể Tiểu Kiều. Tiểu Kiều khẽ phát ra những âm thanh rên rỉ. Nữ nhân là sinh vật vô cùng kỳ dị. Các nàng hoàn toàn có thể tách bạch hẳn thân thể và nội tâm của mình. Tiểu Kiều nói trái tim của nàng đã hoàn toàn thuộc về Chu Du. Mã Dược hoàn toàn tin điều này thế nhưng điều đó cũng không ảnh hưởng gì tới việc tham gia vào ái ân nam nữ của nàng.

Mã Dược thô bạo tiến sâu vào trong thân thể mềm mại của nàng, hưởng thụ một cảm giác gần như là biến thái.

Mã Dược không cần tình yêu của Tiểu Kiều. Hắn chỉ cần phát tiết sinh lý của mình, phát tiết hoàn toàn, không che đậy gì cả. Trên thực tế từ khi Mã Dược tới thời loạn thế này thì gặp ngay Lưu Nghiên. Ngoài nàng ra, tất cả những nữ nhân còn lại của mình, Mã Dược gần như không có chút tình cảm nào cả. Ngay cả một tuyệt sắc giai nhân như Điêu Thiền cũng khó có được tình yêu của Mã Dược.

Tình yêu ư? Đáng buồn thay tình yêu!

Thì ra ở thế giới hiện đại, nam nữ bình đẳng mới là mảnh đất màu mỡ cho tình yêu sinh sôi nảy nở.

Nhưng ở thời loạn thế cổ đại này, nam cao quý, nữ hèn kém, thời đại của nam quyền. Nữ nhân hoặc là tài sản của nam nhân hay là nô bộc của nam nhân. Đối với những nữ nhân bên cạnh mình, cần gì thì cứ việc lấy, có ai quan tâm tới suy nghĩ của nữ nhân không? Có quan tâm tới cảm thụ của nữ nhân không? Có quan tâm tới tình cảm của nữ nhân không? Có cùng nữ nhân thề non hẹn biển dưới ánh trăng bên thềm hoa không?

Lời của nam nhân chính là thánh chỉ. Nam nhân bảo nữ nhân nằm sấp, tuyệt đối các nàng không dám nằm ngửa. Nữ nhân như vậy có xứng đáng với tình yêu không?

Mã Dược hít một hơi thật sâu. Hai tay hắn ôm chặt kiều đồn to, tròn vểnh cao của Tiểu Kiều. Tiểu Kiều khẽ "ư" một tiếng, theo bản năng nàng ôm chặt lấy eo gấu của Mã Dược. Thân thể hai người dính chặt lấy nhau, khó có thể tách rời ra khỏi nhau. Trong đại trướng tràn ngập không khí cùng những âm thanh dâm đãng làm máu người khác cũng phải sôi lên sùng sục.

Bên ngoài đại trướng, Điển Vi đứng yên lặng, thẳng tắp như một cây tùng. Hắn giở vờ tai điếc mắt mờ không nghe thấy những tiếng rên rỉ cùng hơi thể gấp gáp từ bên trong trướng truyền ra ngoài. Nửa canh giờ sau, bên trong đại trướng vang lên giọng nói của Mã Dược: Điển Vi, đem Đại Kiều tới đây'.

"Tuân lệnh, chúa công".

Điển Vi trả lời rồi hắn quay người bước đi.

Bên ngoài Hàm Cốc quan.

Hiệu kèn lệnh nổi lên, tiếng trống trận rung trời. Nhiều đội quân Quan Đông từ trong doanh trại chậm rãi tiến ra, khi tiến tới bãi dất trống, hoang vu trước quan ải chúng bắt đầu lập trận. Dưới bầu trời âm u, tinh kỳ màu vàng bay phất phới, đao kiếm dựng thẳng nghiêm chỉnh như rừng. Ở phía hậu trận của liên quân phảng phất hình ảnh khổng lồ, hung tợn của máy bắn đá cổ đại, tháp phá thành.

Trong trung quân, Viên Thuật, Tào Tháo cùng các lộ chư hầu Quan Đông được năm ngàn quân Hổ báo kỵ của Tào Thuần hộ vệ đứng trang nghiêm trước gió, nhìn đại quân Quan Đông đông nghịt, thế trận mênh mông như biển lớn trên cánh đồng hoang vu, các lộ chư hầu không khỏi sôi sục nhiệt huyết. Viên Thuật giục ngựa, giơ roi chỉ hình dáng hùng vĩ của Hàm Cốc quan, hắn cao giọng nói: "Tối nay Thuật muốn cùng chư vị nâng ly trên quan ải".

Trong Hàm Cốc quan.

Cao Thuận đứng vin tay vào tường thành.

Cuối cùng đã bắt đầu rồi sao? Trong mắt Cao Thuận hiện lên sự lạnh lẽo. Thân hình còn lại duy nhất một tay của hắn giống như trái núi đứng trên Hàm Cốc quan. Hắn lặng lẽ đứng đó, thoạt nhìn thì có vẻ không bộc lộ bất kỳ một uy hiếp nào nhưng cử chỉ của hắn lại là người khác cảm thấy như bản thân mình đang phải chịu một áp lực vô cùng khủng khiếp.

"Leng keng leng keng'.

Trong tiếng va chạm không ngừng của kim loại, hai vạn thiết kỵ Tây Lương giáp trụ chỉnh tề triển khai dọc theo con đường dài trong quan ải. Trong cuộc chiến phòng thủ Hàm Cốc quan không chỉ có hai vạn bộ binh đồn trú tinh nhuệ mà còn cần có Hồ kỵ Tây Vực, thiết kỵ Tây Lương sức mạnh vô địch để phản kích.

"Cũng tiễn thủ, lập trận!".

"Trường thương binh, tập hợp!".

"Dầu lửa, mau mang dầu lửa lên đây".

"Gỗ lăn để ở chỗ này. Hãy xếp chồng lên nhau ngăn nắp".

"Đá ném, mau khiêng nhiều đá lên trên này".

"Vôi bột, mau đưa nhiều vôi bột lên đây. Động tác nhanh nhanh một chút".

Tiếng ra lệnh của tiểu giáo Tây Lương không ngừng vang lên, vang vọng khắp quan ải. Các binh lính Tây Lương nhanh chóng làm theo hiệu lệnh của chỉ huy mình, nhanh chóng tụ tập, lập trận. Sau đó nhiều đội bắt đầu triển khai dọc theo thành lâu. Khắp nơi tràn ngập bầu không khí ngột ngạt làm người khác hít thở khó khăn. Rất nhiều tân binh chưa lâm trận bao giờ sắc mặt lập tức trắng bệch, run rẩy không dám nói câu nào.

Chỉ có những lão binh thân trải trăm trận, sắc mặt lạnh lùng, cử chỉ bình tĩnh. Đối với những lão binh này thì dù có phải lên núi đao, xuống biên lửa ý chí của chúng vẫn kiên định như thường. Không gì có thể làm chúng phải thay đổi nét mặt.

Bên ngoài Hàm Cốc quan.

Viên Thuật khẽ gật đầu, hắn lạnh lùng quát to: "Bắt đầu tấn công".

"Đại tư mã có lệnh, bắt đầu tấn công". Bạn đang xem tại TruyệnFULL.vn - www.TruyệnFULL.vn

Ngay lập tức hơn mười kỵ mã từ trung quân mang mệnh lệnh của Viên Thuật truyền đi. Đột nhiên trong lúc đó hiệu kèn lệnh bắt đầu chuyển hiệu lệnh. Tiếng trống trận càng giục giã không ngừng, làm xoa động tâm trí của binh lính Quan Đông. Bầu nhiệt huyết trong chúng bắt đầu tuôn trào.

Trong tiếng vó ngựa dồn dập, quan Tri Lệnh Lữ Bố được Trương Liêu, Tống Hiến, Thành Liêm ba tướng hộ vệ tiến lên trước trận. Khi ra tới trước trận Lữ Bố chỉ Phương Thiên Hoạ Kích lên trời, hắn ngửa cổ lên trời hét to. Trương Liêu ra sức vẫy cay tam giác lệnh kỳ trong tay. Tống Hiến, Thành Liêm gào lên: "Quan Trị Lệnh có lệnh: Đội trọng trang bộ binh của Trương Siêu (quân Từ Châu) xuất trận".

Ken kẹt kèn kẹt kèn kẹt.

Hai vạn tên lính trọng trang bộ binh, bốn vạn bàn chân nặng nề dẫm nát mặt đất hoang vu tạo thành những âm thanh ghê rợn làm người khác cũng phải hoảng sợ. Trong tiếng bước châm rầm rập tràn ngập sát khí và ý chí kiên cường. Đội hình hình vuông khổng lồ của bộ binh chậm rãi tiến lên phía trước. Chúng vừa di chuyển vừa bắt đầu thay đổi thế trận. Thế trận ban đầu gồm cả công thủ dần dần biến thành thế trận phòng ngự hình chim nhạn.

Trên Hàm Cốc quan.

Trong mắt Cao Thuận thoáng hiện lên sự tán thưởng. Hắn thầm nghĩ: Quả không hổ là binh lính Từ Châu. Toán quân bộ binh này đội ngũ chỉnh tề, vũ khí chỉnh tề, đội hình nhanh chóng biến đổi, cũng đáng được gọi là tinh binh.

Trung quân Quan Đông.

Tào Tháo quay người, hắn nhìn Trình Dục bên cạnh khẽ nói: "Lần trước chúng ta công phạt Từ Châu nếu như quân thủ thành là toán quân Từ Châu kia thì thắng bại không thể nói trước được. Xem ra dưới trướng Từ công cũng có người tài giỏi".

Trình Dục khẽ nói: "Thái Thú Quảng Lăng Trương Siêu rất có tài luyện binh nhưng lại không được cầm quân nên có bất hoà với Đào Khiêm. Chúa công có thể dùng kế ly gián".

Trước Hàm Cốc quan.

Hai vạn quân trọng trang bộ binh tiến tới trước Hàm Cốc quan hơn hai trăm bước chân thì dừng lại. Những chiếc cự thuẫn trong tay trọng trang bộ binh cắm xuống đất. Lập tức những âm thanh ầm ầm như núi lở băng tan vang lên khắp nơi. Cùng lúc với việc quân trọng trang bộ binh lập trận xong, những chiếc xe bắn đá khổng lồ liền đã tiến ngay tới phía sau chúng.

"Tấn công!".

Phương Thiên Hoạ Kích trong tay Lữ Bố hung hăng chém mạnh một nhát.

"Phóng! Phóng! Phóng~~ "

Hơn một trăm tên tiểu giáo đứng trang nghiêm bên máy bắn đá bắt đầu ra lệnh. Hơn một vạn tên lính bắn đá bắt đầu ra sức kéo sợi dây thừng, bắn những tảng đá lên trời. Ngay trong lúc ấy hơn một trăm tảng đá to bay vút lên mang theo âm thanh gào rít thê lương, quay cuồng bay tới tường thành của Hàm Cốc quan hùng vĩ.

"Rầm rầm rầm ~~ "

Những tảng đá thi nhau đập vào tường thành, trong chốc lát âm thanh va chạm của đá vang lên không ngừng. Tường thành Hàm Cốc quan hùng vĩ bắt đầu run rẩy. Rất nhiều tên lính Lương Châu sợ hãi tái mét cả mặt, thân hình run rẩy. Có những tên lính không may mắn chợt cảm thấy chân hụt hẫng, chúng hét lên một tiếng thảm thiết, ngã xuống chân tường thành, ngã xuống chiến hào sâu, bị những hàng rào hình sừng hươu dầy đặc ở đó đâm chết.

Dĩ nhiên cũng có binh lính bị đá đập trúng, thân thể chúng nát vun chết ngay tại chỗ, cũng có những tản đá ầm ầm bay tới đập nát những chiếc nồi dầu lửa đang sôi. Dầu trong nồi bắn tung toé, lửa bốc lên, hơn mười tên lính Lương Châu đang canh nồi dầu lửa không kịp né tránh lập tức biến thành ngọn đuốc sống.

Trên lâu thành quang cảnh lập tức trở nên hỗn loạn nhưng không có bất kỳ ai lâm trận bỏ chạy.

"Rầm!".

Một tảng đá lớn gần như là chạm vào tai Cao Thuận, nó nặng nề đập xuống lâu thành, nó khoét một lỗ nhỏ trên nền lát gạch của lâu thành. Mấy viên gạch cứng rắn bị đập nát vụn để lộ ra màu đất ba dan.

Sắc mặt Cao Thuận lạnh lùng, dáng vẻ ung dung, hắn thậm chí còn không thèm quay đầu nhìn tảng đá đã bay sát qua vai hắn.

Tường thành Hàm Cốc quan hùng vĩ không phải chỉ được xây nên bằng gạch đá. Ốp bên ngoài tường thành là gạch đá, ở chính giữa dùng rơm rạ trộn với đất tạo nên một hỗn hợp. Phương pháp xây tường thành này vừa tạo nên tường thành dày và rắn chắc. Tường thành đủ chắc chắn để đứng vững dưới sự tấn công không ngừng của máy bắn đá, chỉ cần quân Quan Đông không tiến tới dưới chân thành thì Hàm Cốc quan vẫn bình yên vô sự.

"Tướng quân!" Một tên thiên tướng gào lên: "Đánh tra chúng đi!".

"Đúng vậy, quân Quan Đông có xe bắn đá, quân Lương Châu chúng ta cũng có" Một tên tì tướng khác nói chen vào: "Đập chết bọn cẩu Quan Đông kia".

"Không cần vội!".

Cao Thuận lãnh đạm trả lời, ánh mắt lạnh lùng của hắn nhìn về phía sau trận máy bắn đá của liên quân, rơi xuống những tháp phá thành của liên quân đang chậm rãi tiến lên. Những chiếc tháp phá thành này mới là sự uy hiếp lớn nhất với quân thủ thành Hàm Cốc quan. Trước đây khi tử thủ Trường An cổ đạo, Cao Thuận đã được lãnh giáo sự lợi hại của chúng.

Huống chi bằng việc sử dụng máy bắn đá phản kích máy bắn đá, tấn công ở cự ly xa là một đấu pháp ngu ngốc nhất thiên hạ.

Mặc dù máy bắn đá có uy lực bắn xa, uy lực lớn nhưng độ chính xác bắn tới mục tiêu rất kém, hơn nữa vận hành máy bắn đá hao tổn rất nhiều thể lực của binh lính. Khẩu lệnh của tiểu giáo cùng sự phối hợp với điều khiển dây thừng cũng có ảnh hưởng. Tầm bắn cũng cao thấp không đều nhau. Ý kiến cho rằng độ cao của tường thành cũng có thể tạo nên ưu thế về tầm bắn là điều ngu ngốc.

Thật sự muốn dùng máy bắn đá để phản kích lại thì cho dù có bắn tới khi hai tay của binh lính thao tác mỏi nhừ cũng chưa chắc đã phá huỷ hết một trận máy bắn đá của liên quân. Cái này cũng giống như dùng cung tên bắn một con muỗi ở cách một trăm bước chân, khả năng bắn trúng mục tiêu là rất khó xảy ra.

"Ầm".

Cuối cùng một tảng đá lớn rít lên, quay tròn bay tới nện lên lâu thành nguy nga của Hàm Cốc quan. Tảng đá khổng lồ đó rơi trúng mái cong của lâu thành. Toà lâu thành ba tầng bằng gỗ ầm ầm sụp xuống. Mười mấy tên lính Lương Châu đứng canh trước lâu thành ngay lập tức đã bị chôn sống trong đó.

Bên ngoài Hàm Cốc quan.

"Ngao ~~ "

Một tiếng lại vang vọng khắp bãi chiến trường ngoài quan ải, Trị Lệnh quan Lữ Bố lại giơ cao Phương Thiên Hoạ Kích. Ngay lúc đó thế trận phòng ngự sẵn sàng của trọng trang bộ binh lại biến đổi, phân tán thành những đội hình hình vuông nhỏ. Ở giữa các đội hình hình vuông là một khu đất trống, các tháp phá thành của liên quân chậm rãi tiến vào khu đất trống đó.

Phương Thiên Hoạ Kích trong tay Lữ Bố lại hung hăng chém xuống. Hai vạn trọng trang bộ binh bắt đầu hộ tống hơn một trăm tháp phá thành từ từ tiến gần Hàm Cốc quan.

Bình Luận (0)
Comment