Hỗn Tại Tam Quốc Làm Quân Phiệt

Chương 437

"Hay cho tập trung hai vạn quân tinh nhuệ tấn công mạnh một điểm của quân Tào, thế như nỏ mạnh phá thuẫn!" Mã Dược bị phân tích độc đáo và thấu triệt của Pháp Chính châm ngòi kích tình hiếu chiến, phấn khích vỗ bàn nói: "Theo ý kiến của Hiếu Trực, quân ta nên tấn công mạnh vào điểm nào của quân Tào?"

Pháp Chính mỉm cười bước tới trước địa đồ, đưa tay ra vạch qua giữa Dĩnh Xuyên và Dĩnh Dương ở cuối địa đồ, cao giọng nói: "Năm nay Trung Nguyên gặp đại hạn hán, Hoàng Hà khô cằn, nước Dĩnh Thủy cũng xuống thấp vô cùng, phòng tuyến mà quân Tào bố trí ở dọc Dĩnh Thủy không kham nổi một kích! Quân ta hoàn toàn có thể vòng qua độ khẩu hiểm yếu mà quân Tào dùng trọng binh để bố phòng, ở khúc sông giữa dựng cầu nối qua sông!"

Mã Dược đột nhiên biến sắc, từ phương vị mà Pháp Chính dùng tay chỉ để độ qua Dĩnh Thủy, cự ly cách Hứa Xương không tới trăm dặm!

....

Tào Tháo sắc mặt âm trầm, đang chằm chú nhìn vào địa đồ ở trên bàn, rơi vào trầm tư. Trong thính, bọn Tuân Du, Lưu Diệp, Cổ Quỳ thần sắc đều ngưng trọng. Chư tướng Tàng Bá, Duẫn Lễ, Tôn Quan, Trương Liêu, Tống Hiến, Tào Báo, Quan Vũ cũng im lặng không nói gì, bầu không khí trong đại sảnh vô cùng nặng nề.

Tiếng bước chân dồn dập đột nhiên từ ngoài thính vang lên, lúc Tào Tháo quay đầu lại nhìn. Quanh Gia đã cước bộ hư phù từ ngoài thính bước vào. Sắc mặt Quách Gia trắng bệnh, môi khô không khốc, khóe mắt đầy tơ máu, cả người nhìn vô cùng mệt mỏi, Tào Tháo vội vàng bước lên trước đỡ Quách Gia, nói: "Phụng Hiếu, ngươi sao lại tới vậy?"

"Khụ khụ khụ..."Quách Gia gập người ho ba tiếng, sắc mặt trắng bệch đột nhiên biến thành đỏ hồng, hổn hển nói: "Lúc nguy nan như thế này, ông già tám mươi, trẻ con ba tuổi còn giỏ cơm ấm canh mà khao quân, Gia thân là quân sư há có thể không ở trước trướng mà xuất mưu tìm kế cho chúa công?"

"Ài."

Tào Tháo không nói gì, chỉ nắm chặt tay Quanh Gia rồi rùng lực lắc hai cái.

"Chúa công." Quách Gia mở to con mặt đầy tơ máu, hỏi Tào Tháo: "Cục thế hiện giờ thế nào rồi."

Tào Tháo quay đầu lại nói với Lưu Diệp: "Tử Dương, giải thích cho quân sư tình thế mà quân ta đang phải đối mặt đi."

"Tuân lệnh." Lưu Diệp chắp tay vái Tào Tháo rồi sau đó thuận thế vái Quách Gia, rồi mới mở miệng nói: "Hiện giờ Viên Thiệu tập trung bảy mươi vạn quân ở Lê Dương, ngày đêm thao diễn, ngấp nghé Trung Nguyên, dưới trướng văn có đám danh sĩ Điều Phong, Thẩm Phối, Phùng Kỷ, Tuân Kham, Hứa Du, Tân Bình, Tân Bì, võ có đám mãnh tướng Hữu Trương, Tương Kỳ, Hành Mãnh, Thuần Vu Quỳnh, Điền Dự, Điền Duyệt, Tương Nghĩa Cừ, Yến Minh. Có thể nói là binh hùng tướng mạnh, nhân tài đông đúc."

Tuân Du nói tiếp: "Mấy năm gần đây, Viên Thiệu liên chiến liên thắng, trước sau thôn tính Tịnh Châu, Ký Châu, Thanh Châu, U Châu, tiêu diệt chứ hầu cát cư như Hàn Phức, Công Tôn Toản, Trướng Tế, Trương Dương. Hiện tại có thể nói là binh tinh lương đủ, ba quân phong duệ, đặc biệt khiến người ta lo lắng là Tây Bắc Mã đồ tể tựa hồ như đạt thành một hiệp nghị nào đó với Viên Thiệu, Viên Thiệu vì không có cái lo ở sau lưng, mới dám đồn hết binh của bốn châu nam hướng tranh phong với chúa công."

"Mà chúa công mấy năm này lại ác chiến liên tục với Mã đồ tể, quân số, tiền lương tổn hao cực lớn, năm ngoái tuy diệt được Lữ Bố, lấy được một số tiền lương, nhưng cái này còn lâu mới đủ để hỏa giải khốn cảnh mà quân ta đang phải đối mặt. Lại thêm năm nay Trung Nguyên lại gặp đại hạn, đồn điền các nơi chỉ miễn cưỡng đủ để duy trì ấm bụng, càng không thể gom đủ quân lương nửa năm."

Sắc mặt của Quách Gia lại biến thành trắng bệch, hữu khí vô lực hỏi Tào Tháo: "Chúa công định nghênh kích Viên Thiệu như thế nào? Lại định phòng bị Mã đồ tể như thế nào?"

Tào Tháo nói: "Cô định tự mình dẫn ba vạn đại quân ra Quan Độ nghênh kích Viên Thiệu, lại lệnh cho Tử Hiếu (Tào Nhân) lĩnh tám ngàn quân trấn thủ Lạch Dương, lệnh cho Văn Tắc (Vu Cấm) lĩnh tám ngàn quân trấn thủ Dĩnh Xuyên, Tử Liệt (Tào Hưu) lĩnh ba ngàn quân thủ Hàm Cốc, Tào Chân lĩnh hai ngàn quân thủ Hổ Lao, lại có Tử Liêu lĩnh sáu ngàn quân đóng ở Nghi Dương, dựa lưng vào Lạc Thủy mà chống cự binh Nam Dương."

Tuân Du nói: "Thường nói đại quân chưa động, lương thảo đã đi trước, Mã đồ tể nếu thực sự muốn xuất động đại quân đánh lén Hứa Xương, Hàm Cốc quan tất nhiên phải đứng mũi chịu sào! Bởi vì từ Vũ quan, Nam Dương vận lương thảo nặng nề đường xá xa xôi thì không nói, hơn nữa trên đường còn phải đi qua địa bàn của Lưu Biểu, nguy hiểm quá lớn, chỉ có đi qua Trường An cổ đạo, ra khỏi Hàm Cốc tới Lạc Dương, mới là con đường thuận tiện nhất, có thể bảo chứng sẽ đưa được lương thảo nặng nề từ Quan Trung cuồn cuộn không ngừng vận tới Quan Đông mới đủ để chống đỡ đại quân Tây Lương phát khởi thế công ồ ạt không ngừng đối với quân ta."

"Cho nên, phải chống cự với quân Lương hòng thủ vững Hàm Cốc, Hàm Cốc nếu bị hạ, lương thảo của Quan Trung có thể thuận theo cổ đạo Trường An tới thẳng Lạc Dương. Lạc Dương nếu không thể trụ được mà thất thủ, Hổ Lao Quan mất chỗ nhờ cậy, Hứa Đô sẽ hãm sâu vào sự vây công ba mặt của Viên Thiệu phương bắc, Mã đồ tể ở mặt tây và Mã Siêu ở mặt nam, cục thế sẽ không thể vãn hồi."

"Khụ khụ khụ..."Quách Gia đột nhiên ho kịch liệt, một lúc sau mới thở hổn hển, sắc mặt đỏ rực nói với bọn Tuân Du: "Nhưng chư vị lại chưa nghĩ tới, chia binh kháng cự chính là đại kỵ của binh gia! Mã đồ tể nếu tập kết ưu thế binh lực tấn công mạnh vào một điểm của quân ta, vậy thì nên làm thế nào mới tốt? Quân ta phái binh đi khắp nơi, chỗ nào cũng bố trí phòng vệ, trên thực tế chính là chỗ nào cũng không phòng thủ đó."

Tuân Du nói: "Lo lắng của quân sư cũng chính là cái mà chúng tôi đang băn khoăn. Có điều Hàm Cốc quân, Hổ Lao quan, Lạc Dương, Dĩnh Xuyên đều là quan ải hiểm yếu, sự được mất của những cứ điểm này sẽ quan hệ trực tiếp tới an nguy của Hứa đô và sự thắng bại của cả cuộc chiến tranh. Quân ta không thể không thủ được. Để tránh bị quân Lương kích phá các nơi, chúa công đã phái binh ở kinh đô và vùng lân cận, Dĩnh Xuyên, Nhữ Nam các quận xây dựng cái đài phóng hỏa, đợi khi đài phóng hỏa được xây xong, vô luận là quân Lương có lén lút tiềm hành như thế nào cũng đều không thể thoát khỏi tầm mắt của quân ta. Một khi như vậy, cho dù quân Lương có Tây Lương thiết kỵ hành động nhanh chóng, quân ta cũng có thể điều phối binh lực trước để phòng bị thật tốt."

....

Cổ Hủ cười khổ lắc đầu, nói với Pháp Chính: "Ý kiến của Hiếu Trực tất nhiên là tốt rồi, nhưng vấn đề là Tào Tháo phái binh dựng đài phóng hỏa ở kinh đô và các vùng lân cận cùng với ở các quận Dĩnh Xuyên, Nhữ Nam, có những đài phóng hỏa này, quân Tào có thể nắm rõ sự điều động của quân ta như lòng bàn tay và điều phối nhân lực trước đó. Nếu là như vậy, chiến lược tập trung ưu thế binh lực tấn công mạnh một điểm của quân Tào sẽ hóa thành bọt nước, chỉ e rằng quân ta mới vừa vượt qua Dục Thủy, còn chưa tiến vào được quận Dĩnh Xuyên thì quân Tào đã biết được tin tức mà lập tức điều động đại quân trấn thủ ở Lạc Dương, Dục Dương, Hổ Lao quan tới Dĩnh Xuyên mất rồi."

Mã Dược nói: "Đúng vậy. Đại quân của Tào Nhân lại thêm đại quân của Vu Cấm chính là binh lực gần hai vạn rồi, quân ta ở Nam Dương chỉ có hai vạn tinh binh, đại quân xuất chinh khẳng định là phải lưu lại binh lực để phòng bị Tân Dã và Hoàng Trung. Do đó tối đa chỉ có thể phái ra một vạn năm ngàn người. Một khi như vậy, về binh lực thì quân ta đã ở thế yếu, lại thêm phải tác chiến ở đất địch, khó mà nói là tất thắng được."

"Chỉ mấy cái đài phóng hỏa thôi mà có thể giải quyết được nhược điểm phân tán binh lực của quân Tào ư!" Pháp Chính cười nhạt một tiếng, sau đó làm ra bộ dạng như đã nắm rõ tất cả, ngạo nghễ nói: "U vương phóng hỏa ghẹo chư hầu, Tào Tháo nếu thực sự cho rằng bằng vào mấy cái đài phóng hỏa này mà có thể ngăn cản binh phong của quân ta, vậy thì ngày bại vong của quân Tào cũng không còn xa nữa rồi."

...

Quách Gia cười khổ: "Công Đạt sai rồi. Chỉ mấy cái đài phóng hỏa há có thể xoay chuyển được nhược thế binh lực phân tán của quân ta? Nếu Mã đồ tể sai phái tiểu đội tinh binh giả trang làm nạn dân đánh úp đài phóng hỏa, sau khi tướng sĩ phòng thủ khai ra truyền tấn chi pháp của quân ta, gian tế của quân Lương liền có thể giả truyền quân tình, khiến quân ta đi đi lại lại, mệt tới chết người."

"Nếu quả thật là như vậy, quân Lương chỉ cần mấy đội gian tế thôi là có thể dồn quân ta vào cảnh vạn kiếp bất phục rồi."

"Ài, cái này..."

Tuân Du nghe vậy thì cứng họng, cùng đám người Trình Dục, Tuân Đẳng nhìn nhau run sợ, Tào Tháo thì trong lòng càng lạnh toát, thầm nghĩ nếu không có Quách Gia ôm bệnh tới đây nhắc nhở, quân Tào quả thực đặt hết hi vọng chống quân Lương lên mấy cái đài phóng hỏa, vậy thì hậu quả thiết tưởng là không thể gánh nổi! Tào Tháo lập tức sợ hãi đến cả người toát mồ hôi lạnh, thở dài nói: "Nếu không có Phụng Hiếu tới, cô nguy mất rồi."

...

Pháp Chính ung dung nói: "Chúa công chỉ cần phái ra mấy đội tinh binh, giả trang làm thương nhân lẫn vào trong biên cảnh của địch, dùng thế sét đánh không kịp bưng tai đoạt lấy mấy đài phóng hỏa, sau đó từ trong miệng tướng sĩ canh phòng bức ra truyền tấn chi pháp của quân Tào. Như vậy, quân ta liền có thể giả truyền quân báo, từ đó khiến quân Tào phải đi đi về về, mệt tới chết người." Text được lấy tại TruyệnFULL.vn

"À, không ngờ lại đơn giản như vậy!"

Mã Dược vui mừng vỗ tay, trong lòng lại lại thầm thấy tiếc nuối, nếu năm đó mình có thể nghĩ ra biện pháp này, tám trăm lưu khấu cũng không bị Khối Việt đuổi cho chạy loạn kháp nơi như chó nhà có tang, cuối cùng đành nản lòng rời khỏi Nam Dương, có điều nói đi thì phải nói lại, nếu năm đó tám trăm lưu khấu không rời khỏi Nam Dương, thì liệu còn có được Mã đồ tể của ngày hôm nay không?

"Chính là đơn giản như vậy." Pháp Chính nói, "có điều Quách Gia là thiên tài, không thể không nghĩ ra nhược điểm của phóng hỏa truyền tin, cho nên quân Tào chắc sẽ không đặt kỳ vọng ngự địch lên phóng hỏa truyền tấn đâu. Một khi như vậy, cục diên lại một lần nữa trở lại tình hình như vừa rồi đã nói, quân Tào phải chia binh ra thủ các quan ải hiểm yếu, mà quân ta lại có thể tập trung binh lực, kích phá từng nơi."

...

Đại tướng Tàng Bá nói: "Cách phóng hỏa truyền tin nếu không có công hiệu, nhược thế binh lực phân tán của quân ta sợ rằng khó có thể xoay chuyển, vậy thì làm thế nào mà cản được sự tập trung tấn công với ưu thế binh lực của quân Lương?"

Cơ hồ ánh mắt của tất cả moi người đều tập trung trên người tên quỷ bệnh Quách Gia, Tào Tháo thì không khỏi có chút chờ mong hỏi: "Không biết Phụng Hiếu có thượng sách phá giải nào không?"

Quách Gia sầu thảm nói: "Chuyện đã tới nước này thì không có biện pháp nào khác nữa rồi, Gia nguyện phụ tá công tử Chân (Tào Chân) suất quân chủ động xuất kích, đánh cho quân Lương trở tay không kịp, duy có như vậy mới có thể cự địch ở ngoài biên cảnh, mới có thể thay chúa công giải trừ cái lo phía sau, khiến chúa công thỏa mái mà quyết chiến với Viên Thiệu!"

Tào Tháo nói: "Đúng là quả cảm quyết đoán, cô rất coi trọng, nếu có Phụng Hiếu phụ ta thì không còn sợ dâm uy của Mã đồ tể nữa, nhưng than thể của Phụng Hiếu ngươi..."

Quách Gia nói: "Đây chỉ là đột nhiên nhiễm phong hàn, chúa công không cần phải lo lắng."

Tào Tháo vẻ mặt sầu thảm, Tuân Du, Trình Dục thì trên mặt lại hiện lên vẻ không đành lòng, hai người không phải là không muốn xuất chinh thay Quách Gia. Nhưng hiện tại lại chỉ có Quách Gia mới có thể tranh đua ngắn dài với Mã đồ tể và Cổ độc sĩ. Tuân Du, Trình Úc trước giờ không hề tự ti, nhưng cũng không cuồng vọng tới mức cho rằng mình có thể thắng được Cổ độc sĩ.

Bình Luận (0)
Comment