Các lao binh lạnh lùng giơ lao lên, chạy lấy đà rồi ném mạnh, lại một loạt lao nữa bay lên không. Có điều lần này, thương vong của Hổ Báo Kỵ ít đi rất nhiều, bởi vì bọn họ đã xông tới trước hãm trận doanh rồi.
Hơn hai trăm Hổ Báo kỵ còn may mắn sống sót cuối cùng cũng va chạm mạnh với cự mã trận của hãm trận doanh, kỵ thương mang theo quán tính cường đại giống như là đâm qua quả dưa hấu mỏng manh, dễ dàng xuyên thủng thân thể của tướng sĩ hãm trận doanh và lỗ thuẫn kiên cố. Nhưng đồng thời, cự mã trường thương của tướng sĩ hãm trận doanh cũng không phí chút sức nào đâm xuyên qua thi thể của Hổ Báo kỵ.
Đây là một trận chém giết lấy mạng đổi mạng.
Đây là một trận quyết chiến không có may mắn.
Tại đây sinh mệnh chỉ là con số, chỉ là thi thể trên lưng ngựa, chỉ là chướng ngại dưới móng ngựa, chỉ là một đống máu thịt không có ý nghĩa sau chiến tử. Cái mà song phương đọ với nhau chính là năng lực chịu đựng đối với tử vong, là ý chí kiên cường và trái tim đâm giết lạnh lùng.
Dưới sự va chạm hung hãn cuồng dã của Hổ Báo kỵ, bức tường thuẫn thứ nhất của hãm trận doanh nhanh chóng sụp đổ, hai trăm binh sĩ trở thành thịt nát dưới vó sắt của quân Tào, có điều cái giá mà Hổ Báo kỵ phải trả cũng rất thảm trọng, sau khi đột phá bức tường thuẫn thứ nhất, hơn hai trăm Hổ Báo kỵ chỉ còn lại hơn một trăm kỵ.
Hiện tại, cho dù là kẻ ngốc cũng có thể nhìn ra, Hổ Báo Kỵ căn bản đã không thể đánh tan được hãm trận doanh, hiện tại, Tào Tháo chỉ có thể đem hi vọng cuối cùng ký thác lên người tám ngàn tinh binh mà Tàng Bá suất lĩnh. Quan Độ chi chiến, tám ngàn tinh nhuệ của Tàng Bá đã từng chặn đứng sự mãnh công liên miên bất tuyệt của ba vạn Ký Châu tinh nhuệ của Trương Cáp.
Hôm nay, Tàng Bá liệu có thể cản được sự tiến công của hai vạn tinh binh của Cao Thuận hay không?
Chỉ cần tám ngàn tinh binh của Tàng Bá có thể chặn được hai vạn tinh binh của Cao Thuận, đợi đại quân của Tưởng Kỳ, Trương Cáp từ hai cánh quay lại, thì rốt cuộc là đại quân của Tào Tháo đánh bại hai vạn binh sĩ của Cao Thuận trước, hay là kỵ binh ở hai cánh của Mã Dược đánh tan hai cánh của quân Tào trước, thì chỉ có trời mới biết.
Lần đầu tiên trong đời, Tào Tháo cảm thấy mình đã mất đi sự khống chế đối với tình thế của chiến trường.
Có điều đáng tiếc là, lần này Tàng Bá chung quy không thể sáng tạo được kỳ tích một lần nữa, tám ngàn tinh binh của hắn căn bản là không thể ngăn cản được hai vạn đại quân của Cao Thuận! Vô luận là trang bị, hay là binh lực, Tàng Bá đều ở thế yếu tuyệt đối, đặc biệt khiến Tàng Bá cảm thấy bất lực là, khí thế và đấu chí của quân Lương cũng hoàn toàn hơn hẳn quân Tào!
Cuối cùng, không đợi quân đội của Trương Cáp, Tưởng Kỳ vu hồi về, Cao Thuận đã dùng thế sét đánh không kịp bưng tai đánh tan tám ngàn tinh binh của Tàng Bá, trung lộ quân Tào binh bại như núi lở, dưới phản ứng dây chuyền, hàng binh Ký Châu ở hai cánh cũng trận cước đại loạn. Tây Lương thiết kỵ do Từ Hoảng, Mã Đại thừa cơ yểm sát, giống như hai thanh đao lóc thịt sắc bén, vừa chuẩn lại vừa độc đâm vào phần gắn kết giữ hàng quân Ký Châu và chi chính của quân Tào.
Hứa Xương hội chiến cuối cùng kết thúc với chiến thắng của quân Lương.
Tám ngàn tinh binh của Tàng Bá cơ hồ là toàn quân phúc diệt, sau cùng Tàng Bá dưới sự liều mạng tiếp ứng của Trương Liêu, chỉ dẫn được mấy trăm thân binh giết ra khỏi vòng vây, quay về trong thành Hứa Xương! Dưới trọng điểm truy sát của thiết kỵ Lương Châu, các bộ quân Tào do Trương Liêu, Tào Hưu, Doãn Lễ, Tôn Quan chư tướng suất lĩnh tổn thất thảm trọng, hai vạn quân Tào tinh nhuệ có thể sống về Hứa đô còn không tới năm ngàn người.
Mà tổn thất của quân Ký Châu lại nhỏ vô cùng, lúc xuất chiến có gần năm vạn người, khi về thành vẫn có gần năm vạn người. Do đó hàng quân Ký Châu ở trong thành Hứa Xương đã có ưu thế binh lực áp đảo. Thế đuôi to khó vẫy đã thành, kiêu hùng như Tào Tháo cũng không thể ngăn chặn được sự nghi kỵ và đề phòng giữa hàng quân Ký Châu và chi chính của quân Tào
...
Nhữ Nam.
Tám ngàn tinh nhuệ của quân Ngô do Tôn Sách suất lĩnh thuận lợi tới Nhữ Nam, Thái Sử Từ đã tới trước vội vàng đến nghênh đón.
Thái Sử Từ cung kính ôm quyền vái Tôn Sách, Chu Du, nói: "Tham kiến công tử, tham kiến đại đô đốc."
Tôn Sách xua tay nói: "Tử Nghĩa không cần phải đa lễ."
Chu Du nói: "Thái Sử tướng quân, gần dây có phát hiện tung tích của quân Lương Châu không?"
Thái Sử Từ nói: "Hồi bẩm đại đô đốc, mạt tướng đã phái binh gác ở các giao lộ hiểm yếu để ra khỏi núi, có điều tới hiện giờ vẫn không phát hiện được tung tích của quân Lương Châu."
Tôn Sách nói: "Phan Chương tướng quân có tin tức truyền về chưa?"
Thái Sử Từ nói: "Hai ngày trước từng có tin tức truyền về, nói rằng quân Lương Châu do Mã Siêu suất lĩnh một mực vòng vèo ở trong núi, không rõ là cố ý hay là không quen thuộc địa hình mà lạc đường."
"Ồ?" Chu Du nghe vậy liền hơi biến sắc, nói với vẻ ngẫm nghĩ: "Vòng vèo ở trong núi ư?"
Tôn Sách nghi hoặc nói: "Mã Siêu đây là đang cố tình làm trò gì đó, không ngờ lại lòng vòng ở trong núi với sơn việt tinh binh? Đây chẳng phải là lấy sở đoản của mình mà đọ với sở trường của địch sao. Tây Lương thiết kỵ chỉ có ra khỏi núi rồi tới bình nguyên thì mới có thể phát huy được uy lực. Mã Siêu sao có thể ngay cả đạo lý này cũng không khiểu? Liệu có phải là lạc đường thật không?"
"Mạt tướng cho rằng khả năng lạc đường là không lớn. Gần đây thời tiết khá tốt. Mặt trời mỗi ngày đều mọc lên rất bình thường. Mã Siêu không có lý do gì mà ngay cả chuyện ban ngày mặc trời mọc ở hướng đông mà cũng không biết?" Thái Sử Từ nói: "Mã Siêu chỉ sợ là không dám xuất sơn rồi. Tây Lương thiết kỵ mất đi chiến mã thì chẳng khác nào hổ mất răng nanh và móng vuốt, không đáng để bận tâm, hai ngàn khinh kỵ của mạt tướng là đủ để ứng phó rồi."
"Nhưng một mực trốn ở trong núi chung quy cũng không phải là biện pháp, huống chi quân Lương Châu lấy gì mà ăn khi ở trong núi?" Tôn Sách nói đến đây thì dừng lại, đột nhiên hỏi Chu Du: "Chẳng lẽ Mã Siêu đang đợi viện quân?"
Chu Du trầm ngầm nói: "Cho dù là đợi viện quân thì Mã Siêu cũng hoàn toàn không cần phải lòng vòng ở trong núi với Phan Chương, xuất sơn tìm một tòa thành nhỏ mà thủ chẳng phải là tốt hơn không? Dẫu sao thì thiên tử và bá quan trong triều không phải là binh sĩ, dãi gió dầm mưa khó tránh khỏi bị bệnh, nếu thiên tử có sơ xuất gì, Mã Siêu chẳng phải là hối cũng không kịp ư? Cho nên mới nói, trong đây nhất định là có huyền cơ khác."
Thái Sử Từ nói: "Mã Siêu đã cùng đường mạt lộ ra, còn có thể có huyền cơ gì nữa?"
Chu Du trầm ngâm một lát, ngẩng đầu nói với Tôn Sách, Thái Sử Từ: "Bá Phù, ngài cứ ở lại Nhữ Nam tọa trận, chia binh thủ các yếu đạo ra khỏi núi. Thái Sử tướng quân, ngài dẫn ba trăm khinh kỵ cùng tại hạ đi một chuyến tới cửa ải Thanh Ngưu, tại hạ cần phải kiểm tra tử tế địa hình gần cửa ải Thanh Ngưu và vết tích mà quân Lương châu để lại, xem xem Mã Siêu rốt cuộc là giở trò gì?"
Tôn Sách nói: "Công Cẩn. Bản công tử cùng ngươi đi muốn chuyến tới cửa ải Thanh Ngưu đi, nơi đây có Tử Nghĩa lưu lại là được rồi."
Chu Du nói: "Cũng được, chuyện không thể chậm trễ, không bằng xuất phát luôn đi?"
...
Gần cửa ải Thanh Ngưu, một sơn cốc bí ẩn nào đó. Nguồn tại http://TruyệnFULL.vn
Khi Mã Siêu xuất hiện ở trước mắt, Pháp Chính suýt chút nữa thì không nhận ra, chỉ thấy giáp da thú trên người Mã Siêu đã vô cùng rách nát, bộ chiến bào cũ cơ hồ đã thành trang phục của khất cái. Hơn bốn trăm tinh binh Lương Châu ở phía sau Mã Siêu thì còn bất kham hơn, rất nhiều tướng sĩ trên người còn mang theo vết thương, có một số binh sĩ còn chống gậy, đi đường cần có người đỡ.
"Thiếu tướng quân!" Pháp Chính vội vàng bước lên nghênh đón, run giọng nói: "Sao lại thành như thế này?"
"Con mẹ nó!" Mã Siêu bình thường rất ít khi nói tục lúc này cũng phải chửi bậy một câu: "Đám binh sĩ Đông Ngô này đúng là dai như đỉa, bày đầy bẫy lộc hươu, bẫy nỏ, tùy thời có thể có đá lớn từ trên núi rơi xuống, thậm chí ngay cả cây đang yên đang lành cũng đột nhiên đổ xuống. Con bà nó, đám binh Đông Ngô này ở trong núi chính là u linh, không thể đề phòng!"
Pháp Chính nuốt nước bọt, không biết nên khuyên Mã Siêu như thế nào.
Mã Siêu hừ khẽ một tiếng, nói tiếp: "Có điều cũng coi như là qua được cửa này rồi, Đông Ngô binh tuy khó chơi, nhưng cũng không thể lưu được bọn ta ở trong núi. Hừ hừ, đợi tới bình nguyên, mới quay lại thu thập chúng, để bọn chúng biết rằng, cái gì mới là bách chiến tinh nhuệ chân chính!"
"Vâng vâng vâng!" Pháp Chính gật đầu lia lịa: "Đợi tới bình nguyên rồi sẽ thu thập Đông Ngô binh."
Mã Siêu nói: "Hiếu Trực, quân Ngô ở cửa ải phía trước đã đi chưa?"
Pháp Chính nói: "Tại hạ đã lén phái người ra khỏi cốc trinh sát, quân Ngô ở cửa ải đã rút hết rồi, chắc là tới Bình Nguyên Nhữ Nam ôm cây đợi thỏ."
"Tốt!" Mã Siêu kích động, cao giọng nói: "Hàn Đức ở đâu?"
Hàn Đức vội vàng ưỡn ngực bước lên trước, cao giọng thưa: "Thiếu tướng quân có gì phân phó?"
Mã Siêu gằn giọng, nói: "Lập tức chuẩn bị ngựa, hộ tống thiên tử, bá quan xuất cốc!"
"Tuân lệnh."
Hàn Đức rầm rầm trả lời, lĩnh mệnh mà đi.
...
Cửa ải Thanh Ngưu.
Tôn Sách, Chu Du dưới sự hộ vệ của ba trăm khinh kỵ tới nơi, Chu Du còn chưa kịp nhìn dấu vết mà thiết kỵ Lương Châu lưu lại thì đột nhiên nghe thấy ở trong sơn cốc bên phải truyền tới tiếng vó ngựa rầm rập, lập tức có tiếng vang do vó ngựa đạp tuyết tạo ra vang khắp cốc, Tôn Sách biến sắc, quát: "Bày trận, bảo vệ đại đô đốc!"
Ba trăm khinh kỵ của quân Ngo vừa bày trận xong thì mấy trăm tên "mã tặc" quần áo tả tơi, đầu tóc rối bù giống như là nạn dân từ trong sơn cốc xông ra, rất nhanh liền chật kín cả quan đạo. Ánh mắt của Tôn Sách, Chu Du rất nhanh liền bị tên thủ lĩnh của đám "mã tặc" này hấp dẫn.
Thủ lĩnh của đám "mã tặc" này tuy cũng quần áo tả tơi, đầu tóc bù xù, nhưng tất cả những điều này căn bản là không thể khỏa lấp được khí tức phiêu hãn toát ra từ trên người hắn. Đặc biệt là thanh ngân thương dài một trượng tám mà hắn nắm trong tay, càng lờ mờ tỏa ra sát khí lãnh lệ. Tuy đứng cách mấy chục bước, nhưng vẫn có thể cảm thụ được một cách rõ ràng.
Chu Du và Tôn Sách giật nảy mình, trong đầu đồng thời có cùng một ý nghĩ - Tây Lương Cẩm Mã Siêu!