Thái Sử Từ dùng lực nắm chặt đại thiết thương trong tay, cảm giác lạnh căm lập tức từ lòng bàn tay truyền tới, khiến thần chí của hắn biến thành vô cùng tỉnh táo. Bỗn chốc, một tia sát cơ băng lãnh đã chậm rãi hiện ra trên khóe miệng của Thái Sử Từ. Cung tên không bắn xuyên được khải giáp của trọng giáp thiết kỵ, chẳng lẽ ngay cả trường mâu cũng không xuyên được ư?
Cũng muốn xem xem Tây Lương thiết kỵ làm thế nào đột phá được sự ngăn cản của trường thương binh tinh nhuệ!
"Rầm rầm rầm rầm!"
Trong tiếng vó ngựa đinh tai nhức óc, mặt đất ở dưới chân bắt đầu khẽ chấn động, không hổ là trọng giáp thiết kỵ hung danh vang dội, chỉ có ba trăm thiết kỵ xung phong thôi mà thanh thế không ngờ lại không thua gì một ngàn thiết kỵ cùng nhau trùng phong. Địa hình chật hẹp của sơn cốc của Thanh Ngưu ải càng tăng thêm thanh thế cho trọng giáp thiết kỵ.
"Gào gào!"
Ở trước trận của trọng giáp thiết kỵ, Hứa Chử ngẩng mặt lên trời hú dài một tiếng, giơ cao lang nha thiết trùy ở trong tay lên trời, lang nha đinh dữ tợn dưới sự chiếu rọi của tàn dương ánh ra màu đen bóng lạnh căm căm, giống như là răng của độc xà, lộ ra vẻ âm lãnh khiến người ta khiếp sợ, sự băng lãnh của tử vong lan tràn trước trận của hai quân giống như là cỏ độc.
"Gừ gừ gừ!"
Ba trăm thiết kỵ điên cuồng hưởng ứng tiếng sói tru của Hứa Chử.
Mấy chục kỵ binh đi đầu hàng đã chậm rãi hạ kỵ thương dài trong tay xuống, mũi thương sắc bén đã nhắm chuẩn vào doanh trại của quân Ngô ở phía trước. Sứ mệnh của bọn họ chỉ có một, chính là dùng sinh mệnh của mình làm vốn, cả người và ngựa đâm thủng doanh trại của quân Ngô, khiến cho phòng ngự của quân Ngô mở ra một đường máu, tạo ra cơ hội đâm thẳng xuyên thủng cho thiết kỵ ở phía sau.
Trong nháy mắt, trọng giáp thiết kỵ đã xông tới trước trại của quân Ngô.
Hàng rào chướng ngại bố trí ở trước trại tạo thành sát thương cho phần chân ngựa yếu ớt nhất của trọng giáp thiết kỵ. Có điều chướng ngại vật sắc nhọn đồng thời vào lúc đâm bị thương chân ngựa thì cũng bị vó sắt đang phi nhanh dẫm cho nát vụn, hoặc là bị vó ngựa đá bay lên, đập vào hàng rào doanh trại kiên cố rồi vỡ nát.
Thoáng chốc, Hứa Chử và mấy chục trọng giáp thiết kỵ đã bị thương giống như mấy chục cỗ xe phá thành bắn vọt đi, hung tợn va vào hàng rào doanh trại của quân Ngô. Hàng rào doanh trại nhìn thì kiên cố nhưng hoàn toàn không chịu nổi sự va chạm tập thể đạt tới hơn hai ngàn cân của mấy chục trọng giáp thiết kỵ, rầm rầm sụp đổ.
Nương theo hàng rào đổ xuống, chiến mã đang phi nước rút cũng gãy cổ nát xương, ngã lăn xuống đất.
Kỵ Binh trên lưng ngựa dưới tác dụng của quán tính khổng lồ liền bắn về phía trước, bi tráng đụng vào thương trận lạnh băng băng của quân Ngô. Trên người Tây Lương binh tuy mặc thiết giáp kiên cố, nhưng căn bản không thể cản được trường thương sắc bén của đối phương. Trong tiếng hét thảm, mấy chục kỵ binh đã toàn bộ chết trên mũi thương của quan Ngô.
Chỉ có Hứa Chử dựa vào võ nghệ cao siêu mà thoát được một kiếp. truyện được lấy tại TruyenFull.vn
Trước khi tọa kỵ ở bên dưới va vào hàng rào của doanh trại, Hứa Chử đã bay vút lên không, khi tọa kỵ va vào hàng rào thì thân ảnh to lớn của Hứa Chử đã bay lên vùng trời trên thương trận của quân Ngô. Ít nhất có mấy chục cây trường thương sắc bén đã nhắm chuẩn vào Hứa Chử, chỉ đợi thân hình của Hứa Chử rơi xuống là sẽ vô tình đâm ra mấy chục cái lỗ trong suốt lên người hắn.
Nhưng Hứa Chử há có thể để những sĩ binh của quân Ngô này được thỏa nguyện.
Lang nha thiết chùy nhìn thì vụng về nhẹ nhàng điểm lên trên một thanh trường thương của quân Ngô, thân hình của Hứa Chử đã lại một lần nữa bay vút lên không như quỷ dị, vượt qua mười hàng thương binh trận rồi rơi xuống một bãi đất trống ở trong trại. Hứa Chử còn chưa kịp đứng dậy thì mấy chục bộ binh của quân Ngô đã ùa tới, định bắt sống Hứa Chử.
"Cút!"
Hứa Chử quát lớn một tiếng, lang nha thiết chùy trong tay thuận thế quét ngang một cái, mấy chục bộ binh quân Ngô đang ùa tới trong khoảnh khắc đã bị đánh cho gãy hết xương ngực, ngã rạp ra sau, người còn ở trong không trung mà đã tuyệt khí thân vong. Bộ binh quân Ngô ở gần đó thấy Hứa Chử dũng mãnh như vậy, nhao nhao lui ra sau, trong nhất thời không ai dám xông lên.
Thái Sử Từ hừ một tiếng, đang muốn lao lên nghênh chiến Hứa Chử thì đột nhiên một tràng tiếng hét cực kỳ thảm liệt vang lên. Hắn kinh hãi quay đầu lại thì thấy dãy Tây Lương thiết kỵ thứ hai đã xông tới trước trận của quân Ngô như bài sơn đảo hải, mất đi sự ngăn trở của hàng àao doanh, thương binh của quân Ngô cuối cùng cũng lộ ra dưới vó sắt của trọng giáp thiết kỵ, trong khoảnh khắc sự va chạm sinh tử không chút hoa xảo đã diễn ra.
"Phốc!"
Một thanh trường mâu của quân Ngô dễ dàng xé toang giáp ngực của một Tây Lương trọng giáp, sau đó đâm thấu cả giáp lưng, cơ hồ như là cùng lúc, tọa kỵ của Tây Lương trọng giáp cũng hung hăng giẫm tên thương binh của quân Ngô đó ở dưới vó sắt, dưới cái giẫm có trọng lượng gần hai ngàn cân của cả người và ngựa, thương binh của quân Ngô trong khoảnh khắc đã bị đạp cho vỡ xương ngực, chết thảm ngay tại đương trường.
Chiến mã bị che mắt không nhìn thấy bất kỳ cảnh tượng nào ở xung quanh, hí lên một tiếng bi thương rồi tiếp tục xông lên trước, cho tới khi hai thanh trường mâu chia nhau đâm xuyên phần cổ và phần lưng của nó, đem nó găm chết ngay tại đương trường (trường thương của quân Ngô cắm chuôi ở dưới đất, do đó mới có thể ngăn cản được tốc độ chạy nươc rút cường đại của chiến mã Tây Lương), còn kỵ binh trên lưng ngựa thì dưới tác dụng của quán tính mang theo trường mâu xuyên thủng ngựa tiếp tục quăng mình về phái trước. Còn chưa chạm đất thì thân thể của Tây Lương thiết kỵ lại bị ba mũi trường mâu của quân Ngô đâm xuyên, đóng hắn ở trên không trung.
Mũ giáp của Tây Lương kỵ binh rơi tuột xuống đất, khuôn mặt ẩn tàng phía sau chiếc mặt nạ quỷ dữ tợn cuối cùng cũng lộ ra. Không phải là hung thần ác sát, không phải là yêu ma quỷ quái, mà là một khuôn mặt trẻ tuổi khiến người ta phải đau lòng. Máu đỏ giống như nước suối từ khóe miệng của kỵ binh trẻ tuổi chảy xuống, nhỏ lên chiến bào của thương binh quân Ngô bên dưới, tạo ra từng đóa từng đóa hoa máu đẹp thê lương.
Khi binh sĩ quân Ngô cho rằng Tây Lương kỵ binh đã đoạn khí thì Tây Lương kỵ binh trẻ tuổi lại đột nhiên há miệng gào lên một tiếng thê lương, sau đó thò tay trái ra dùng sức nắm chặt một thanh trường mâu cố gắng kéo một cái, không ngờ lại khiến thanh trường mâu sắc bén xuyên thấu qua người mình, thân hình trầm trọng thuận theo cán trường mâu mà rơi xuống.
"Phốc phốc phốc!"
Tây Lương thiết kỵ còn chưa kịp vung trảm mã đao trong tay lên thì lại có ba mũi đoản mâu đâm xuyên thân thể của hắn. Một mũi trong đó đã trực tiếp đâm xuyên yết hầu của hắn. Ánh mắt của Tây Lương kỵ binh đã biến thành ngốc trệ. Cái đầu vốn ngẩng cao cuối cùng cũng từ từ nghẹo xuống, trong con mắt trợn trừng đã không còn sinh khí.
"Rầm!"
"Rầm!"
"Rầm!"
Trong tiếng vó ngựa thảm liệt, Tây Lương trọng giáp giống như sóng to gió lớn, rầm rập tiến lên phía trước, điên cuồng phá hủy phòng tuyến đang ngập trong nguy hiểm của quân Ngô. Vó ngựa vọt lên, thiết giáp quay cuồng. Từng hàng từng hàng Tây Lương trọng giáp dùng thân thể của chính mình, dùng sinh mệnh của chính mình đụng rơi từng mảng từng mảng binh khí của quân Ngô, giẫm dưới chân, mạnh mẽ mở ra một đường máu.
Đây chính là đường máu chân chính, đường máu dùng sinh mệnh và máu để mở ra!
...
Cửa ải Thanh Ngưu.
Mã Siêu máu nhuộm cả áo, hoành thương đứng ngạo nghễ ở trước trận.
Phóng mắt nhìn, trên quan đạo ở trước cửa ải thây chất như núi, máu chảy ra cơ hồ đã hòa tan cả mặt tuyết trắng ngần, trong tiếng gào thét như thủy triều, quân Ngô lại một lần nữa ùa lên. Mã Siêu đã không nhớ rõ được đây là lần thứ mấy quân Ngô xung phong rồi, chỉ biết mỗi lần xung phong của quân Ngô, đều có kết cục thảm bại dưới sự đánh trả của Tây Lương thiết kỵ.
Mã Siêu ghìm ngựa quay đầu lại, lại có hai trăm Tây Lương kết thành trùng trận chặt chẽ, chỉ đợi Mã Siêu hạ lệnh một tiếng là sẽ không chút do dự phát khởi nghịch tập. Chỉ có điều, đây đã là hai trăm Tây Lương thiết kỵ còn lại cuối cùng. Nếu không phải là Hứa Chử không tiếc trả giá cao để mãnh công ngăn chặn đại quân của Thái Sử Từ, Mã Siêu có lẽ căn bản là không chống đỡ được tới hiện tại.
Mã Siêu chậm rãi giơ thiết thương trong tay lên, chỉ vào hậu trận của quân Ngô.
Hậu trận của quân Ngô, một lá cờ có chữ "Tôn" to như cái đấu đang đón gió núi mà bay phần phật, dưới đại kỳ, một đại tướng thân mặc chiến giáp màu đỏ đang ghìm ngựa đứng ngạo nghễ, không nghi ngờ gì nữa, đó chính là Tôn Kiên, mà cũng chỉ có thể là Tôn Kiên!
Mã Siêu quay đầu lại nhìn về bầu trời phía Tây Bắc, trường thiên ảm đảm, tàn dương như máu.
Vẻ dứt khoát ngưng đọng trên khóe miệng của Mã Siêu. Huynh trưởng, đây có lẽ là trận chiến cuối cùng của Mạnh Khởi rồi! Phụ thân, người ở trên trời nếu có linh thiêng, xin hãy phù hộ cho hài nhi có thể ở trong vạn quân giết chết Tôn Kiên.
Pháp Chính giục ngựa lên trước, nói với Mã Siêu: "Thiếu tướng quân, quân Ngô lại tấn công lên rồi!"
Mã Siêu gật đầu, nói với Pháp Chính: "Hiếu Trực, bản tương quân lưu lại cho ngươi ba mươi kỵ, nếu chuyện không ổn, ngươi chắc biết nên làm gì rồi!"
"Thiếu tướng quân yên tâm, tại hạ biết mình nên làm gì!"
Pháp Chính gật đầu, quay lại nhìn thiên tử, bá quan ở trong quân trướng, trong con mắt lóe lên sát cơ băng lãnh. Nếu Mã Siêu chiến bại, thì thà tình nguyện gánh cái danh thí quân, chứ tuyệt không thể để Tôn Kiên đón thiên tử về Giang Đông! Lại quay đầu lại, mấy ngàn quân Ngô giống như đàn kiến đang cuồn cuộn ùa lên.
Mã Siêu chỉ trường thương đã nhuốm máu về phía trước, ngửa mặt lên trời rống to: "Tây Lương thiết kỵ, tấn công!"
...
Bình nguyên Nhữ Nam.
Năm ngàn thiết kỵ của Mã Đại cuối cùng cũng giết tới ngoài cửa ải.
Trong tiếng vó ngựa dồn dập, có thám mã chạy về bẩm báo giống như gió lốc: "Tướng quân, ngoài sơn khẩu có quân Tào và quân Ngô đang giao chiến, cản đường của quân ta!"
"Quân Tào ư?"
Mã Đại lúc này mới nhớ tới lời của Hàn Đức, khi truy đoạt thiên tử, ba ngàn thiết kỵ của Hứa Chử còn từng an nhiên vô sự hành quân trên cùng một quan đạo với quân Tào. Nói như vậy, quân Ngô là địch nhân chung của quân Tào và quân Ngô, ít nhất thì hiện tại quân Tào không phải là địch! Nghĩ tới đây, Mã Đại lập tức quát: "Phái người tới doanh trại của quân Tào truyền lệnh, bản tướng quân đã dẫn tám ngàn thiết kỵ tới ngoài núi, hạ cho quân Tào trong thời gian một nén hương phải rút khỏi chiến trường, nếu không bất kể là quân Tào hay là quân Ngô, đều giết chết không tha!"
"Tuân lệnh!"
Truyền lệnh binh ầm ầm vâng lời, lĩnh mệnh mà đi.
...
Ngoài cửa ải, năm ngàn quân do Tào Hồng, Tào Chân, Vu Cấm suất lĩnh đang kịch chiến với bốn ngàn quân Ngô. Bốn ngàn quân Ngô này vốn chia binh trấn thủ các nơi yếu đạo chuẩn bị chặn đường cướp thiên tử. Hiện giờ thiên tử cùng với Mã Siêu đã bị vây ở ải Thanh Ngưu, Thái Sử Từ lập tức ra lệnh cho phó tướng thu thập nhánh quân đội này lại, chuẩn bị từ ngoài sơn khẩu giáp kích ba ngàn thiết kỵ của Hứa Chử, nhưng lại gặp kẻ thù cũ nơi ngõ hẻm.
Khi quân Tào và quân Ngô đang kịch chiến thì đột nhiên có tiểu giáo giục ngựa phi tới trước mặt Tào Hồng, nói nhanh: "Tướng quân, quân Lương truyền lời!"
"Quân Lương truyền lời ư?" Tào Hồng lại lùng quát: "Nói đi!"
Tiểu giáo nói: "Kiêu tướng của quân Lương là Mã Đại đã dẫn ba ngàn Tây Lương thiết kỵ giết tới ngoài núi, hạn cho quân ta trong thời gian một nén hương phải rút khỏi chiến trường, nếu không thì bất kể là quân Ngô hay là quân Tào cũng đều giết chết không tha!