Trên đỉnh tháp là một mái bằng phảng, xung quanh có một hàng rào lan can, phía sau nối liền với cầu thang, phía trước có một sợi xích bắt vào một cái cầu treo, giống như chiếc cầu treo ở cổng thành vậy, chỉ có điều khác ở chỗ là hai sợi dây treo cầu treo này cột chặt vào 2 chiếc cột trên mái bằng, trên cột có bánh xe, thông qua bánh xe và dây cột có thể làm cho cầu treo lên xuống tự do.
Nếu để cho xe công thành này tới gần tường thành, chỉ cần cầu treo có thể được hạ xuống mặt tường thành thì trên lâu thành sẽ giống như mặt đất, xuất hiện một thông đạo vận chuyển binh lính cực kỳ khủng khiếp. Theo thông đạo này, bộ binh công thành có thể dễ dàng đánh giết lên mặt tường thành và không cần phải mạo hiểm trèo trên thang mây dưới sự uy hiếp của tên bắn, đá, cây gỗ, dầu sôi.
Trên thực tế đây là thiết bị công thành Mã đồ phu cải tiến từ xe thang công thành chế ra ở trận đánh Hổ Lao quan.
Chỉ có điều kết cấu bằng trúc đã được đổi thành gỗ. So với trúc, kết cấu bằng gỗ có ưu điểm là kiểu dáng gọn, nhỏ hơn, độ bền lại tốt hơn nhiều như vậy thì sự uy hiếp của máy bắn đá của quân trấn thủ thành với tháp công thành đã giảm đi rất nhiều. Trước khi máy bắn đá hạng nặng xuất hiện, những máy bắn đá dùng đòn bẩy do con người lôi, kéo tuyệt đối không thể gây ra uy hiếp thực sự đối với tháp công thành đã cải tiến này.
Nhưng có lợi thì cũng có bất lợi.
Tuy tháp công thành chế bằng gỗ nâng cao sức bề nhưng lại khá nặng khi so sánh với tháp công thành chế tạo bằng trúc. Cho dù sử dụng rất nhiều người thì cũng không thể nào đẩy tháp công thành này tiến lên phía trước vì vậy đã phải lắp đặt rất nhiều bánh xe gỗ sau đó dùng nhân lực đi xung quanh đẩy vì vậy yêu cầu về độ bằng phẳng của mặt đất cũng như độ cứng khi dùng tháp công thành bằng gỗ cao hơn rất nhiều so với tháp công thành bằng trúc.
"Thiên tài, đây quả thực là suy nghĩ của thiên tài" Lỗ Túc quay đầu lại nhìn Mã Dược với anh mắt sùng kính, hắn thở dài nói: "Thật không ngờ chúa công lại nghĩ ra vũ khí công thành sắc bén như này? Quả thực không thể tưởng tượng nổi. Có khí giới sắc bén như này trong tay, lo gì thành Thọ Xuân không phá được? Nhưng chỉ e với khí giới công thành này, sau này chiến thuật thủ thành cũng phải thay đổi hoàn toàn triệt để".
Mã Dược khiêm tốn nói: "Tháp công thành này dù rất lợi hại nhưng cũng không lợi hại tới mức như Tử Kính nói. Thế nhưng quân Ngô vẫn chưa biết quân ta có một khí giới công thành sắc bén như vậy. Chúng ta có thể đánh cho chúng trở tay không kip".
Sắc mặt Khoái Việt khá kích động, hắn hỏi Mã Dược: "Chúa công, không biết khi nào thì tháp công thành này mới được vận chuyển tới đại doanh? Thuộc hạ rất nóng lòng được nhìn thấy hình dáng của nó".
"Ai, Dị Độ không cần nóng vội" Giả Hủ khoát tay cười nói: "Thứ đồ chơi này vừa nặng nề vừa thô kệch, cũng không thuận tiện cho việc vận chuyển nên chỉ có thể đốn gỗ ngay tại chỗ để chế ra. Chúa công cho người mời nhị vị tới chính là muốn mời nhị vị giám sát, đốc thúc thợ thủ công, chế tạo gấp gáp một ít tháp công thành này. Hình dáng đại khái của tháp công thành này nhị vị cũng đã thấy, độ cao của nó cũng tương đương với độ cao của tường thành Thọ Xuân, cao chừng năm thước. Nếu trong quá trình có vấn đề gì xảy ra, nhị vị có thể tới tìm tại hạ, cũng có thể đi tìm chúa công. Mặt khác nếu có yêu cầu gì. Ví dụ như vật liệu, nhân công, thợ thủ công, nhị vị cũng cứ nói ra, tại hạ nhất định tìm mọi biện pháp thoả mãn".
"Hiểu rồi" Lỗ Túc kích động nói: "Xin hãy yên tâm giao cho tại hạ và Dị Độ. Nhất định không để chúa công và quân sư thất vọng".
Mã Dược vui vẻ nói: "Vậy nhờ cậy nhị vị".
"Cáo từ".
Lỗ Túc chắp tay thi lễ với Mã Dược và Giả Hủ rồi hắn quay người rời đi. Khi đi được hai bước mới phát hiện đã quên bản vẽ, hắn vỗ vỗ trán rồi quay lại cầm bản vẽ trên án rồi cùng Khoái Việt rời khỏi trướng.
Giả Hủ lắc đầu cười, nhìn Mã Dược nói: "Lỗ Tử Kính này làm việc thật là hấp tấp, ha ha ha".
Mã Dược cũng mỉm cười nói: "Vì vậy việc giám sát này không ai có thể hơn hắn".
Giả Hủ nói: "Mặc dù Chu Du kia rất giỏi dùng binh nhưng hắn nhất định cũng không ngờ quân ta có vũ khí công thành sắc bén như này. Hủ cho là hiện tại nghĩ cách nên làm thế nào vượt sông Hoài, cùng với tiếp tục bố trí chiến lược xuôi nam cụ thể".
"Văn Hoà không thể khinh địch" Mã Dược nghiêm nghị lắc đầu nói: "Tháp công thành kia có thể giết quân Ngô trở tay không kịp nhưng chưa chắc có thể công phá được thành Thọ Xuân. Thằng nhãi Chu Du này tuy tuổi còn trẻ nhưng tuyệt. Năm đó Cô dùng dụ hắn ra để giết hắn nhưng cuối cùng hắn đoán ra làm thất bại trong gang tấc. Năng lực tuỳ cơ ứng biến của thằng nhãi này có thể nói là hạng nhất, quả thật bình sinh Cô hiếm gặp".
"Dạ" Giả Hủ gật đầu đồng ý: "Có thể xem xét tình hình, điều chỉnh chiến thuật phù hợp với trạng thái chiến trường trong nháy mắt. Đây quả thực là tố chất cơ bản của một thống soái chỉ huy phải có".
Tương Dương, linh đường Bàng Thống.
Bốn gã sĩ tử tuổi trẻ, dáng người cao gầy, tướng mạo đường đường đang phúng viếng. Trong đó gã trẻ tuổi đang ngâm một bài văn tế quả thật xuất chúng hơn người. Khi đọc tới chỗ xú động quả nhiên khóc lóc, từng chữ lại khóc thút thít. Đôi mắt mèo của Tào Tháo cũng phải chảy hai giọt lệ. Chiến tướng thân kinh bách chiến như Trương Liêu, Trương Cáp cũng vô cùng xúc động, buồn rầu.
Ban đêm, phủ quan Tào Tháo.
Tào Tháo hỏi Lưu Diệp: "tử Dương, lễ vật Cô nói đã chuẩn bị chu đáo chưa vậy?"
"Đã xong rồi' Lưu Diệp cung kính nói: "Vàng có trăm lượng, vải vóc một trăm cuộn, lụa thượng đẳng hai mươi cuộn và cả hai mỹ nữ".
"Ừ" Tào Tháo gật đầt nhìn Trình Dục nói: "Làm phiền Trọng Đức hãy mang vàng, vải vóc và lụa tới dịch xá của Thạch Thao".
Trình Dục chắp tay thi lễ nói: "Thuộc hạ tuân lệnh".
Chờ khi Trình Dục rời đi, Tào Tháo nhìn Cổ Quy nói: "Phiền Lương Đạo hãy mang hai mỹ nữ tới dịch xá của Mạnh Kiến".
'Thuộc hạ tuân lệnh".
Cổ Quy cũng lĩnh mệnh rời đi.
Chờ cho Cổ Quy rời khỏi, Lưu Diệp mới lo lắng nói: "Chúa công mới gặp Thạch Thao và Mạnh Kiến lần đầu mà đã tuỳ tiện tặng lễ vật như vậy. Vạn nhất hai người này là chí sĩ thanh cao thì không phải đã gây ra chuyện xấu sao?'
"Không sao" Tào Tháo xua tay, sắc mặt ảm đạm, hắn thở dài nói: "Sĩ Nguyên cùng với bốn người Mạnh Kiến, Thạch Thao, Thôi Trị, Gia Cát Lượng là bạn học nhiều nắm, há không hiểu tính tình bốn người này sao? Cô chỉ làm theo di kế của Sĩ Nguyên mà thôi nhưng nhất định việc sẽ thành".
Lưu Diệp ngạc nhiên hỏi: "Di kế của Sĩ nguyên sao?'
"Đúng vậy" Tào Tháo gật đầu nói: "Trước khi chết Sĩ Nguyên có nói với Cô: Thôi Trị là người ngay thẳng, rất có phong thái của kẽ sĩ. Mạnh Kiến háo sắc. Thạch Thao tham tài. Hai người này đều là chí sĩ phóng túng không chịu gò theo khuôn phép. Gia Cát Lượng là bậc kỳ tài có một không hai nhưng lại thích hư danh. Mới rồi Cô tặng vàng bạc cùng mỹ nữ, Mạnh Kiến và Thạch Thao hai người phóng đãng không chịu theo khuôn phép này nhất định sẽ vui vẻ chấp nhận sau đó cả hai sẽ theo về với Cô".
Lưu Diệp lại hỏi: "Chúa công dự định đưa tặng Gia Cát Lượng lễ vật gì vậy?"
Tào Tháo nói: "Sĩ Nguyên nói Gia Cát Lượng thích hư danh. Nếu Cô đưa tặng vàng bạc, châu báu tất bị coi thương, đưa tặng mỹ nữ tất bị từ chối. Chỉ có một cách tới tận nhà, liên tục thỉnh mời để cho Gia Cát Lượng nở mày nở mặt trước người khác, nhất định hắn sẽ ra sức vì Cô".
Gió núi gào thét, tuyết trắng tung bay.
Cao Thuận giục ngựa đứng sừng sững trước ải Thanh Ngưu, sắc mặt nghiêm nghị nhưng lạnh lùng.
Trên quan đạo nhỏ hẹp trước quan ải nằm ngổn ngang thi thể các tướng sĩ quân Lương. Ải Thanh Ngưu được xây dựng cực kỳ chắc chắn, quân Ngô chống cự cũng vô cùng ngoan cường. Tướng trấn thủ quan ải Lăng Thống lại rất giỏi khích lệ tinh thần tướng sĩ. Đối mặt với đại quân Tây Lương sóng sau cao hơn sóng trước, tấn công không ngừng nghỉ, quân Ngô vẫn duy trì ý chiến đấu cao độ, không một giây phút trễ nải.
Cao Thuận hít một hơi thật sâu, ánh mắt hắn vô cùng kiên nghị. Cánh tay cụt của hắn giơ lên phía trước. Hắn trầm giọng quát to: "Hãm Trận doanh…tấn công".
"Ngao ha ha. Oa nha!" Xích Ngục, thống lĩnh Hãm Trận doanh đứng trang nghiêm sau lưng Cao Thuận, nặng nề đập mặt Trảm mã đao vào áo giáp ngực của mình, hắn ngửa mặt lên trời gào lên: "Tấn công…".
"Có đi không có về".
Ba ngàn tử sĩ Hãm Trận doanh ầm ầm trả lời.
"Ý chí Hãm Trận doanh!".
"Tấn công!". Bạn đang xem tại TruyệnFULL.vn - www.TruyệnFULL.vn
Xích Ngục giơ cao Trảm mã đao hung hăng chỉ về phía trước. Năm trăm tử sĩ Hãm Trận doanh rời khỏi trận đánh tới ải Thanh Ngưu ở phía trước.
Thực tế rất tàn khốc, bởi vì quan đạo trước quan rất nhỏ hẹp. Ba ngàn tướng sĩ Hãm Trận doanh không thể chen chúc nhau xông lên. Bất đắc dĩ Xích Ngục phải phân chia ba ngàn tướng sĩ tinh binh Hãm Trận Doanh thành sáu đội tấn công, lần lượt công thành nhưng một khi làm như vậy quân Ngô trấn thủ quan sẽ phải chịu áp lực nhỏ hơn rất nhiều.
Trên quan ải Thanh Ngưu.
Lăng Thống trẻ tuổi đứng sừng sững trên quan ải, tay vịn vào bức tường chắn mái.
Phía sau Lăng Thống, hơn mười viên kiện tướng Đông Ngô như sao vây quanh trăng đứng xung quanh hắn. Trải qua mười mấy ngàu chém giết kịch liệt, những viên hãn tướng này ban đầu còn đối lập đã dần chuyển sang ủng hộ. Mặc dù Lăng Thống tuổi còn trẻ nhưng kiếm, cung thành thạo, chỉ huy rất kiên định làm ba quân tướng sĩ vô cùng khâm phục. Tuy Lăng Thống là nghĩa đệ của chúa công nhưng lại dám sông pha trước hòn tên mũi đạn làm gương cho tướng sĩ.
"Hãm Trận doanh" Sắc mặt Lăng Thống không khỏi trở nên lạnh lùng. Cánh tay trái cầm kiếm của hắn lập tức nổi gân xanh lét. Hắn trầm giọng quát to: "Cuối cùng Cao Thuận muốn hy sinh tất cả Hãm Trận doanh của hắn sao?"
"Hãm Trận doanh?'
"Công không thể cản. Hãm Trận doanh bách chiến bách thắng".
"Đây chính là quân tinh nhuệ trong tinh nhuệ của quân Lương".
Phía sau lưng Lăng Thống không ngừng vang lên tiếng xít xoa, tướng sĩ quân Ngô ở bốn phía xung quanh bắt đầu xì xào bàn tán.
Lăng Thống cười lạnh lùng, hắn đột nhiên quay người quát to: "Chúng tướng sĩ nghe đây".
Tướng sĩ quân Ngô trên quan ải rét run không dám lên tiếng, ánh mắt của tất cả đều tập trung trên người Lăng Thống. Giây phút này chỉ có gió núi lạnh thấu xương thổi cây đại kỳ màu đen bay phất phới. Gió thổi làm chữ "Lăng" trên mặt lá cờ trông vô cùng dữ tợn.
Trước ánh mắt sáng quắc của tướng sĩ quân Ngô, Lăng Thống cầm bảo kiếm chỉ thẳng lên trời.
"Hãm Trận doan bách chiến bách thắng là vì chúng chưa bao giờ gặp đối thủ thực sự".
"Hãm Trận doanh công không thể cản là vì chúng chưa bao giờ gặp phải hùng quan thực sự".
"Lúc này đây" Lăng Thống hạ kiếm chỉ xuống ải Thanh Ngưu dưới chân quát to: "Nơi này là Hãm Trận doanh, thần thoại công không thể cản của Hãm Trận doanh sắp kết thúc".
"Hống hống hống..."
Được những lời nói kích động, khiêu khích của Lăng Thống cổ vũ, tướng sĩ quân Ngô bắt đầu thúc trống reo hò.
Lăng Thống giơ ngang bảo kiếm chỉ thẳng vào mặt tướng sĩ Đông Ngô quat lên: "Chính là các ngươi sẽ làm tiêu tan hoàn toàn thần thoại bách chiến bách thắng của Hãm Trận doanh. Bắt đầu từ hôm nay trong thiên hạ không còn Hãm Trận doanh bách chiến bách thắng, công không thể cản".
"Hống hống hống..."
Được cổ vũ tinh thần của tướng sĩ quân Ngô bắt đầu cuồng nhiệt.
Bên ngoài ải Thanh Ngưu.
Cao Thuận nhìn bức tường quan ải hiểm trở ở phía xa, sắc mặt hắn nghiêm túc hơn bao giờ hết.
Vô luận là gì đi nữa, Lăng Thống là một đối thủ đáng giá nhưng chỉ bằng vào năm ngàn tinh binh quân Ngô đóng trên ải Thanh Ngưu mà muốn ngăn cản mười vạn quân Lương tinh nhuệ thì tuyệt đối không thể nào.
Trải qua hơn mười ngày giao tranh công thủ ác liệt, Cao Thuận hoàn toàn tin tưởng thể lực của quân trấn thủ có hạn trong khi đó tinh thần, sức lực của ba ngàn tướng sĩ Hãm Trận Doanh đang lúc thịnh.
Cho dù ý chí chiến đấu và đấu pháp ngang nhau thì cũng không thể bù đắp được sự tiêu hao thể lực. Nhất định hôm nay phải chiếm quan ải.
"Công kích. Có đi không có về".
"Xông vào trận địa.
Trong tiếng kèn lệnh đinh tai nhức óc, năm trăm tử sĩ Hãm Trận Doanh rốt cuộc đã tiến tới trước quan ải. Áo giáp dầy cộm cùng với thuẫn đồng chắc chắn đã bảo vệ hoàn hảo cho các tướng sĩ Hãm Trận Doanh. Tên bắn của quân thủ quan căn bản không thể ngăn cản các tướng sĩ Hãm Trận doanh. Năm trăm tướng sĩ Hãm Trận doanh xông tới chân tường quan ải mà gần như không có bất kỳ thương vong nào.