Hỗn Tại Tam Quốc Làm Quân Phiệt

Chương 534

Tân Dã, dinh thự của Văn Sính.

Văn Sinh đang đọc khoái mã cấp thư của Gia Cát Lượng thì đột nhiên có tiểu giáo hối hả xông vào trong đại sảnh, vội vàng thưa: "Tướng quân, Tây Lương thiết kỵ của Mã Đại đã tới sườn núi Vĩ Pha rồi, cách huyện thành Tân Dã không tới năm mươi dặm."

"Ồ." Văn Sinh gật đầu, ngẩng mặt lên nhìn sắc trời, nói: "Giờ trời đã tối rồi, Tây Lương thiết kỵ chắc sẽ không tiếp tục nam hạ nữa đâu."

Phó tướng ở bên cạnh vội vàng nói: "Nhưng thưa tướng quân, thành trị của huyện thành Tân Dã quá nhỏ, tường thành cao không tới hai trượng, chỉ bằng vào hai ngàn thủ quân ở trong thành rất khó cản được sự mãnh công của Tây Lương đại quân."

"Không sao cả" Văn Sinh nói: "Trong vòng ba ngày chúa công và quân sư sẽ suất lĩnh đại quân tới đây, quân ta chỉ cần thủ vững Tân Dã trong ba ngày là được rồi."

"Nhưng binh lực của hai bên cách biệt nhau quá lớn." Phó tướng lo lắng trùng trùng nói: "Binh của đại quân Tây Lương hơn quân ta năm mươi lần, e rằng rất khó mà thủ được ba ngày."

Văn Sính nói: "Nếu để Tây Lương thiết kỵ giết tới thành thì e rằng ngay cả một ngày cũng chẳng thủ nổi ý chứ."

Phó tướng nói: "Vậy nên làm gì bây giờ?"

Văn Sinh vung vẩy thư tín của Khổng Minh ở trong tay, mỉm cười nói: "Kế nghi binh."

Phó tướng nói: "Thế nào là kế nghi binh?"

Văn Sính nói: "Tây Lương thiết kỵ đã tới sườn núi Thước Vĩ, tiếp theo tất sẽ phải qua sườn núi Bác Vọng. Sườn núi Bác Vọng là một giải núi cao rừng rậm, hơn nữa giờ đang là mùa xuân, chính là lúc Thiên Can vật khô, rất sẽ dùng hỏa công. Quân ta chỉ cần bố trí một số tinh kỳ đừng quá bắt mắt ở hai bên quan đạo, sau đó phái mấy đội sĩ binh cưỡi ngựa ở trong rừng chặt củi khô, dấy lên một chút khói làm nghi binh, đại quân Tây Lương tất sẽ không dám tùy tiện tiến vào."

Phó tướng nói: "Thế nếu đại quân Tây Lương cứ giết thẳng vào trong rừng thì sao đây?"

Văn Sinh nói: "Vậy thì phóng hỏa, đốt bọn chúng ra tro chứ còn sao nữa."

Phó tướng nói: "Nếu quân Lương vào trước phóng hỏa thì sao đây?"

Văn Sinh nói: "Vậy cũng chẳng sao cả, trận lửa này một khi cháy lên thì không mất ba ngày ba đêm thì không tể dập được. Đợi ba ngày ba đêm qua đi thì chúa công và quân sư sớm đã suất lĩnh đại quân tới Tân Dã rồi."

...

Suờn núi Thước Vĩ, quân trướng của Mã Đại.

Mạnh Đạt sải bước như lưu tinh vào đại trướng, nói với Mã Đại: "Nhị thiếu tướng quân, có khói lửa ở trong rừng bốc lên. Coi bộ trong rừng rậm ở hai bên sườn núi rất có khả năng là có quân Tào mai phục."

Mã Đại chuyển dời ánh mắt sang nhìn Tư Mã Ý ở bên cạnh, hỏi: "Trọng Đạt, ngươi thấy thế nào?"

Pháp Chính đã theo Mã Chinh suất chinh Tây Xuyên, Mã Dược chỉ có thể phái Tư Mã Ý làm tùy quân tham mưu cho Mã Đại.

Tư Mã Ý nói: "Ý cho rằng không thể tùy tiện xông vào rừng, để tránh gặp phải hỏa công."

Mã Đại gật đầu nói: "Ừ, lời của Trọng Đạt không phải là không có đạo lý."

Mã Đại tuy trẻ tuổi, hơn nữa còn nôn nóng muốn báo thù cho huynh trưởng Mã Siêu, nhưng hắn không phải là một người không hiểu đại thể, hơn nữa tính tình còn cẩn thận, lại thêm có Tư Mã ý tương trợ, hai người cẩn thận đặt ở cùng một chỗ, khả năng tùy tiện mạo hiểm tiến vào bẫy của địch cơ hồ là bằng không, đây cũng là nguyên nhân chủ yếu khiến Mã Dược yên tâm để Mã Đại lĩnh quân đảm nhiệm tiền bộ.

Mạnh Đạt đột nhiên nói: "Nhị tướng quân, không bằng quân ta xông vào phóng hỏa trước?"

"Biện pháp hay đấy." Tô Tắc khen: "Nếu trong rừng thực sự có quân Tào mai phục, vậy thì đúng là tự tìm đường chết rồi."

Mã Đại lại nhìn sang Tư Mã Ý.

Tư Mã ý gật đầu nói: "Ý cho rằng kế này cũng được. Tuy phóng hỏa thì lửa sẽ cháy liền trong vòng ba tới năm ngày, ít nhất cũng sẽ làm chậm trễ mấy ngày hành trình, cũng khiến quân Sở có thêm mấy ngày thời gian để chuẩn bị chiến đấu. Có điều quân ta về phương diện binh lực đã chiếm được ưu thế tuyệt đối, cho dù quân Sở chuẩn bị có đầy đủ hơn nữa thì cũng khó mà vãn hồi được bại cục, chắc sẽ không ảnh hưởng tới đại cục nam chinh của đại quân của thừa tướng đâu."

"Được." Mã Đại trầm giọng nói: "Vậy thì phóng hỏa đi, trước tiên đốt cháy sườn núi Bác Vọng đã rồi tính sau!"

Mạnh Đạt, Tô Tắc rầm rầm ứng tiếng, lĩnh mệnh mà đi.

...

Thành đô, đông môn.

Khi Mã Chinh, Pháp Chính suất lĩnh đại quân tới ngoài thành đô thì thấy thứ sử Ích Châu Trương Tùng đã dẫn văn võ Xuyên Trung đón chờ ở ngoài thành môn, nhìn từ xa thấy Tây Lương thiết kỵ đông nghìn nghịt xếp hàng ở ngoài thành, các thân sĩ quan viên Xuyên Trung trong lòng vốn lo sợ không yên lập tức thở phào nhẹ nhõm, ai ai cũng vui vẻ ra mặt, theo sau Trương Tùng ra ngoài nghênh đón.

Trương Tùng vội vàng bước lên trước, vái một cái thật sâu với Mã Chnh rồi cung kính nói: "Hạ quan Trương Tùng, dẫn thân sĩ Xuyên Trung cung nghênh thế tử."

Ở phía sau Trương Tùng, văn quan võ tướng Xuyên Trung nhao nhao cúi người vái chào.

Mã bước lên trước đỡ lấy hai tay Trương Tùng đang vái lạy, khiêm tốn nói: "Đại nhân mau mau đứng dậy đi."

"Tạ ơn thế tử."

Trương Tùng chắp tay vái một cái nữa rồi mới thuận thế đứng dậy.

Pháp Chính ở phía sau Mã Chinh lúc này mới bước lên trước, ôm quyền mỉm cười nói: "Trương Tùng đại nhân, lâu rồi mới gặp."

"Bái kiến Pháp Chính tiên sinh." Trương Tùng chắp tay vái, quay người giang tay nói: "Hạ quan cung thỉnh thế tử cùng ba quân tướng sĩ vào thành."

Mã Chinh lắc đầu nói: "Tâm ý của đại nhân bản thế tử xin ghi nhận, có điều đại quân không thể vào thành được, đóng ở ngoài thành thì vẫn thỏa đáng hơn."

"Cái này..." Trương Tùng khó xử nói: "Thế tử có điều chưa biết đấy thôi, phản quân Tây Khương đã đánh tới Vi thành rồi, tùy thời đều có thể binh khấu thành đô. Hạ quan cho rằng đại quân vẫn nên vào thành đóng trại thì thỏa đáng hơn, phản quân Tây Khương nếu tới cũng có thể dựa vào thành mà thủ."

Bình tâm mà luận, trong lòng Trương Tùng vẫn mang thái độ hoài nghi đối với năng lực của thế tử Mã Chinh. Chỉ sợ Mã Chinh khinh địch rồi bại dưới tay phản quân Tây Lương. Cho nên hi vọng Mã Chinh có thể suất quân vào thành, có hai vạn Tây Lương thiết kỵ trợ chiến, cho dù phản quân Tây Lương đánh tới dưới thành đô thì thân hào sĩ tộc ở trong thành cũng có thể bình chân như vại, còn bách tính Tây Xuyên ở bên ngoài thành đô thì Trương Tùng không để ý nhiều.

Con người mà, chung quy lại thì vẫn là động vật ích kỷ, khi đối mặt với nguy cấp, trước hết vẫn luôn luôn lo tới lợi ích của mình.

Mã Chinh tuy tuổi còn trẻ nhưng từ nhỏ đã nhận được sự hun đúc của Giả Hủ, Mã Dược, há lại không nhìn ra dụng ý của Trương Tùng?

Mã Chinh mỉm cười nói: "Đại nhân, bản thế tử lần này phụng mệnh phụ vương dẫn quân xuất chinh, là tới để bảo vệ bách tính Tây Xuyên, chứ không phải là để tướng sĩ Tây Xuyên và thành trí kiên cố của thành đô bảo hộ sự an toàn của bản thế tử và hai vạn tướng sĩ ở dưới trướng. Thứ sử đại nhân nếu lo lắng cho sự an toàn của bản thế tử thì không cần thiết đâu. Trước khi đi phụ vương đã có lời, nam nhi của Mã gia tuyệt đối không được phép sợ địch không dám tiến lên, cho dù là da ngựa bọc thây thì cũng tuyệt đối không được phép lui."

Pháp Chính ở bên cạnh nghe thấy vậy hai mắt không khỏi sáng ngời. Thầm nghĩ thế tử tuy còn nhỏ nhưng đã cực thạo nhân tình thế thái. Những lời này của Mã Chinh không những uyển chuyển chỉ rõ, đồng thời cự tuyệt dụng tâm của Trương Tùng mà còn thuận thế cho Trương Tùng bước xuống đài.

Trương Tùng cũng là một tay lão làng lăng lộn nhiều năm trong chốn quan trường, lập tức thuận núi xuống ngựa, chắp tay cảm khái: "Thừa tướng dạy thế tử có cách, đúng là tấm gương cho vạn thế."

Mã Chinh cười hờ hững một tiếng, quay đầu lại nói với Mã Song (Vương Song, con của Tây Vực trưởng tử Vương Uyên) và Mã Duyên Đà (Cú Duyên Đà, con của Cú Đột): "Hai vị nghĩa huynh xin hãy dẫn quân tạm thời đóng quân ở ngoài thành."

Mã Song, Mã Duyên Đà ôm quyền ứng tiếng: "Mạt tướng lĩnh mệnh."

Mã Chinh lúc này mới nói với Trương Tùng: "Thứ tử đại nhân, mời."

"Mời thế tử."

Trương Tùng vội vàng nghiêng người nhường đường, cung thỉnh Mã Chinh vào thành.

Buổi tối, Trương Tùng lệnh cho Phí Thi, Vương Duy suất lĩnh thân sĩ trong thành mang theo một lượng lớn gà vịt thịt cá tới doanh trung ở ngoài thành khao quân, lại ở trong phủ thứ sử bày một tiệc rượu lớn, khoản đãi thế tử Mã Chinh và quân sư Pháp Chính. Khi rượu qua ba tuần, một thân sĩ Tây Xuyên cuối cùng cũng không nhịn được mà cất tiếng hỏi: "Giờ Tây Khương, Nam Man, Ngũ Khê Man ba lộ phản quân liên kết với nhau, tạo thành thế sừng thú, thập phần khó chơi, dám hỏi thế tử đã có kế sách đối địch chưa?"

Mã Chinh nói: "Không biết vị tiên sinh này xưng hô thế nào?"

Vị thân sĩ đó vội vàng ôm quyền nói: "Hạ quan Phí Huy, giữ chức trưởng sử ở Thục quận."

Mã Chinh mỉm cười, hỏi lại: "Phí trưởng sử cho rằng trong ba lộ phản quân thì lộ nào là khó chơi nhất?"

Phí Huy không nghĩ ngợi mà đáp ngay: "Tất nhiên là phản quân Nam Man của Mạch Hoạch rồi." Truyện được copy tại TruyệnFULL.vn

Mã Chinh lại hỏi: "Vậy lộ phản quân nào là ở xa nhất?"

Phí Huy nói: "Cũng vẫn là phản quân Nam Man."

"Chính vậy đó." Mã Chinh cười nói: "Phản quân thanh thế tuy lớn nhưng thực lực lại cọc cạch không đều, hơn nữa ba lộ phản quân cách nhau rất xa, không thể chân chính hình thành hợp lực. Quân ta hoàn toàn có thể chiếu theo gần trước xa sau, dễ trước khó sau mà lần lượt kích phá từng lộ phản quân một."

Bình Luận (0)
Comment