Hán Thọ, hoàng cung nước Sở. Trình Dục, Cổ Quy tiến vào đại điện. Cả hai phát hiện ra Tào Chân đang đứng run rẩy sau Ngự án. Trình Dục nhẹ nhàng bước tới khẽ kêu lên một tiếng "Bệ hạ". Lúc này Tào Chân mới bừng tỉnh từ trong cơn hoảng loạn, Tào Chân thở phào một tiếng, lên tiếng: "Ừ, các ngươi đã tới sao?"
"Bệ hạ"Trình Dục chắp tay, hắn cung kính nói: "Xa gia đã chuẩn bị xong xuôi".
"Ai" Tào Chân thởi dài một tiếng hỏi: "Thật sự phải đi sao?"
Trình Dục, Cổ Quy cùng lặng im.
Tào Chân nói: "Trọng Đức, đây thật sự có phải là do Khổng Minh căn dặn không?"
"Đúng vậy" Trình Dục ảm đạm nói: "Thừa tướng nói trong cuộc chiến Xích Bích, liên quân lành ít dữ nhiều, Thừa tướng bảo bọn thần hộ giá đi trước lánh ở Quế Dương".
"Quế Dương?" Tào Chân cười buồn thảm nói: "Nếu như không thắng cuộc chiến Xích Bích thì có cần thiết phải đi tới Quế Dương không?"
Cổ Quy nói: "Bệ hạ, lưu lại núi xanh lo gì không còn củi đốt".
"Không" Sắc mặt Tào Chân trở nên kiên định, hắn nghiêm giọng nói: "Trẫm không đi. Trẫm sẽ ở lại Hán Thọ chờ. Mã đồ phu muốn tới, tốt lắm, Trẫm chờ hắn".
"Bệ hạ…".
"Phụ thân! Phụ thân…".
Tôn Quyền kêu to hai tiếng, hắn đột nhiên bừng tỉnh từ trong cơn ác mộng. Hoàng hậu Bộ thị vội tiến tới ôm Tôn Quyền, đau xót hỏi: "Hoàng thượng, người làm sao vậy?"
"Ôi…" Tôn Quyền thờ dài một tiếng cực dài. Lúc này hắn mới cảm nhận được trước đó chỉ là một cơn ác mộng. Hắn lắc đầu nói: "Không có gì. chỉ là ác mộng. Ta mộng thấy phụ hoàng toàn thân đẫm máu, đang bước từng bước một tới gần Trẫm. Hai mắt phụ hoàng như toé lửa, tựa như phụ hoàng có gì muốn nói với Trẫm nhưng ngay lúc đó tặc tử Mã Siêu thúc ngựa đánh tới, hắn đâm một thương xuyên qua…".
Trên mặt Tôn Quyền hiện lên sự cay đắng, hắn không nói thêm gì nữa.
Bộ thị nhẹ nhàng vuốt ve ngực Tôn Quyền, ôn nhu khuyên giải: "Hoàng thượng, mấy ngày liên tiếp vấ vả quốc sự, người nhất định mệt mỏi. Hay để thần thiếp kêu nô tỳ vào hiến mấy ca múa để xoa dịu nỗi lòng của Bệ hạ?"
"Thôi" Tôn Quyền khoát tay, hắn cau mày nói: "Bây giờ đại địch đang ở trước mặt. Trẫm nào có tâm tư thưởng thức'.
"Ai…" Nói tới đây, đột nhiên Tôn Quyền thở dài một tiếng, hắn ngẩng đầu nhìn về phía tây, buồn rầu nói: "Cũng không biết thế cục Kinh Châu thế nào? Trận chiến này liên quân có thể lấy yếu thắng mạnh, đánh bại ba trăm vạn đại quân Tây Lương của Mã đồ phu hay không?'
Bộ thị an ủi: "Bệ hạ hồng phúc tề thiên, tất có thể gặp dữ hoá lành".
"Không ngủ nữa" Tôn Quyền đột nhiên ngồi dậy, hắn nhìn Bộ thị nói: "Hãy giúp Trẫm thay quần áo. Trẫm đột nhiên hiểu chuyện nhân sự Vu Hồ phải có thay đổi. Mặc dù nhị đệ kiêu dũng nhưng lại là người cố chấp. Hắn chưa chắc đã nghe lời của Hạ Tề tướng quân. Hiện tại toàn bộ chủ lực quân Ngô đều đang ở Kinh Châu. Tuyệt đối không thể để cho Điền Dự, Trần Đăng thừa dịp đánh qua Trường Giang'.
Trên mặt Bộ thị hiện lên sự thất vọng, bất chợt liếc mắt đưa tình nói: "Để thần thiếp giúp Bệ hạ thay quần áo".
Trên mặt sông rộng mênh mông, hàng ngàn thuyền buồm lướt sóng, hàng trăm chiến thuyền di chuyển. Mấy vạn chiến thuyền to nhỏ, đủ các loại cơ hồ làm tắc ngẽn mặt sông rộng hơn mười dặm, nhất là chiến thuyền liên hoàn của quân Lương càng bộc lộ khí thế hào hùng, uy phong lẫm lẫm., Cam Ninh mặc quan bào Đô đốc ngạo nghễ đứng trên phi lư của một chiến thuyền liên hoàn, xung quanh hắn có hơn mười viên tướng lĩnh thuỷ quân.
Đứng ở Phi lư trên cao nhìn xuống phía trước bên dưới, hơn một ngàn chiếc mông trùng, đấu hạm tản ra hai bên, phía trước chiến thuyền liên hoàn, giống như vệ sĩ mặc áo giáo sắt, bảo vệ nghiêm ngặt cho sự an toản của chủ soái của mình. Trong đám chiến thuyền này có cả mông trùng khổng lồ. Công bộ thị lang Tư Mã Ý đích thân đôn đốc, bí mật chế tạo ra hơn ba trăm chiếc mông trùng kiểu mới.
Đột nhiên Cam Ninh quay đầu nhìn lại sau. Trên bong thuyền là những cỗ máy bắn đá khổng lồ. Cánh tay thon dài của máy bắn đá lặng lẽ đặt trên bong thuyền. Trong những chiếc giỏ được làm bằng dây thừng thắt nút có đặt có đặt những cái hũ. Bên trong hũ là dầu lửa và vải lụa rất dễ bắt lửa cùng những vật linh tinh khác. Cam Ninh đã tận mắt nhìn thấy uy lực của quái vật khổng lồ này. Tựa hồ trong mắt Cam Ninh vẫn còn như thấy hũ dầu lửa vỡ toác ra, ánh lửa bùng lên trong bầu trời đêm.
Bỗng nhiên Cam Ninh nắm chặt bànm tay mình. Hắn quyết tâm phải thắng trong trận chiến này.
Trên soái hạm của thuỷ quân Đông Ngô, Chu Du mặc một bộ nho sam, tay cầm quạt lông, Lữ Mông, Lục Tốn hộ tống đang đứng nghiêm nghị trên Phi lư của chiếc lâu thuyền khổng lồ, nhìn mặt sông xa xa ở phía bắc. Chiến thuyền của thuỷ quân Tây Lương như muốn che kín cả mặt sông. Từng dãy chiến thuyền liên hoàn đã biến mặt sông dao động trở thành một vùng đất bằng. Từng nhóm lớn quân cung thủ quân Lương đã lập thế trận nghiêm chỉnh trên bong của chiến thuyền liên hoà. Thuỷ quân Ngô, Sở đã rơi vào tình thế vô cùng hiểm nghèo. Nếu như không thể giải quyết triệt để chiến thuyền liên hoàn quả quân Lương thì chỉ cần hơn mười vạn quân cung thủ quân Lương kia bắn ra một mũi hoả tiễn thì cũng đủ để đốt cháy đội thuyền của liên quân Ngô, Sở thành tro bụi. Thế nhưng khi Chu Du nhìn thấy đội thuyền mông trùng và đội đấu hạm của quân Lương ở phía trước đội chiến thuyền liên hoàn thì tâm trạng hắn không khỏi chìm nghỉm xuống đáy sông.
Nhưng chưa tới giây phút cuối cùng thì tuyệt đối không thể từ bỏ.
Trong mắt Chu Du hiện lên sự kiên định, hắn cao giọng nói: "Lữ Mông".
Lữ Mông tiến lên một bước, hắn chắp tay nói: "Có mạt tướng".
Chu Du nói: "Truyền lệnh Chu Thái xuất kích, quét sạch đội tàu mông trùng phía trước của quân Lương, loại bỏ chướng ngại vật cho đội tàu hoả công".
"Tuân lệnh".
Lữ Mông ầm ầm trả lời. Hắn quay người nhìn tên lính truyền tin trên tước thất, vung tay một cái. Tên lính truyền tin ở trên đài cao nhanh chóng giơ màu đỏ của chiếc tam giác lệnh kỳ lên, ra sức vẫy hai cái về bên trái. Tiếng trống trận và kèn lệnh nổi lên vang lừng. Một đội thuyền chừng bốn, năm trăm chiếc đấu hạm, mông trùng từ trong thuỷ trận của liên quân tách ra, chậm rãi tiến tới chiến thuyền của thuỷ quân Tây Lương.
Trên một chiếc đấu hạm, Chu Thái mặc quần áo ngắn, tay cầm khảm đao đứng ngạo nghễ.
Phía sau Chu Thái, năm mươi tên binh lính quân Ngô hung hãn, tay chúng cầm móc dây móc, lưng đeo cương đao, trông chúng tựa như một đám thuỷ quỷ âm u đang canh giữ trên bong thuyền. Ánh mắt chúng tràn ngập sát khí. Ở trên đất bằng, lính Tây Lương đánh đâu thắng đó nhưng trên mặt nước hảo hán Giang Đông vô địch thiên hạ. Chu Thái giơ cao khảm đao, quát to: "Tất cả đánh bằng một trăm phần trăm sức lực cho Lão tử, đánh để đám thổ cẩu Tây Lương kia biết trên mặt sông Trường Giang chính là thiên hạ của hảo hán Giang Đông chúng ta. Nếu như kẻ nào muốn ngăn cản chúng ta, Lão tử sẽ không để cho bọn chúng được yên ổn, sẽ cho chúng nếm thử mùi vị của cổn đao".
"Ha ha ha..."
Đám thuỷ quân hung hãn sau lưng Chu Thái phá lên cười.
Chu Thái giơ cao khảm đao, tiếng cười của đám thuỷ quân hung hãn đột nhiên dừng lại. Lúc này Chu Thái mới nhìn tên thân binh phía sau mình quát to: "Truyền lệnh các thuyền. Đợi nghe lệnh hành động của Lão tử. Tuyệt đối không được vội vã lao về phía trước".
Hữu bộ tướng nhìn Cam Ninh nói: "Đại đô đốc, ước chừng có bốn, năm trăm chiếc mông trùng, đấu hạm đang tiến tới chỗ quân ta'.
"Hừ hư. Tới đúng lúc lắm. Bản đốc đang chờ bọn chúng" Cam Ninh quát to: "Truyền lệnh, tiền quân xuất kích, đánh tan thuỷ quân Đông Ngô". xem tại truyenggg.com
"Tiền quân xuất kích'.
Tên thân binh đứng nghiêm sau lưng Cam Ninh vội vàng ngẩng đầu nhìn tên lính truyền tin đứng ở trên tước thất gào to. Tên lính truyền tin thoáng rùng mình, hắn vội vàng giơ cây lệnh kỳ lên, gắng dức vẫy một cái. Hiệu kèn lệnh liên hồi bất chợt vang lên trong thuỷ trận quân Lương. Hơn một ngàn chiếc mông trùng, đấu hạm đang tuần tra tới lui trước trận quân Lương vội vàng quay mũi, tiến tới đón đội thuyền thuỷ quân Đông Ngô do Chu Thái chỉ huy.
Ngay lập tức trước trận hai bên vang lên tiếng reo hò như rời non lấp biển.
Trong tiếng reo hò trợ uy không ngừng làm người khác hít thở không thông, Chu Thái giơ cao khảm đao, hắn gào tới khàn cả giọng: "Truyền lệnh toàn quân. Mông trùng tiến vào trước, đấu hạm ở phía sau. Triển khai đội hình tấn công. Lấy tốc độ tấn công…Tấn công".
Cái gọi là mông trùng này thật ra là thiết giáp hạm của cổ đại. Thân thuyền hẹp dài, khoang thấp bé, hơn nữa còn bị bít kín. Đầu thuyền rất chắc chắn, hơn nữa còn có chàng giác. Bên trong khoang thuyền ngoại trừ người chèo thuyền thì không có quân lính. Phương thức tấn công của mông trùng không phải là áp vào mạn thuyền của đối phương, cũng không dùng hoả tiễn mà chỉ thuần tuý xông tới. Trong khi đó đấu hạm chuyên để tiếp cận mạn thuyền đối phương. Bên mạn thuyền có lắp đặt tường chắn chống lại tên bắn. Trên thuyền ngoại trừ những người chèo thuyền còn có từ năm tới năm mươi tử sĩ. Tất cả những tử sĩ này đều được trang bị giây kéo móc dùng để cướp thuyền của đối phương.
Thuỷ quân Đông Ngô tuy bị ngược gió nhưng mông trùng, đấu hạm cũng không mượn lực của buồm nên sức gió không ảnh hưởng nhiều tới tốc độ.
Quân đội hai bên giống như một mũi tên nhọn lướt sóng, không tới thời gian uống xong một chung trà hai bên đã đối đầu với nhau. Chỉ nghe những âm thanh "binh binh binh" liên tục vang lên. Hơn mười chiếc mông trùng đã hung hăng va chạm vào nhau.
Dù sao thuỷ quân Đông Ngô cũng dày dạn kinh nghiệm sa trường, đương nhiên đã biết tận dụng ưu thế. Bởi vì quân hai bên đối đầu trực tiếp với nhau. Đội tàu mông trùng Tây Lương phối hợp không ăn ý với nhau, căn bản đều là tực lực chiến đấu nên rất khó gây ra sự uy hiếp nghiêm trọng đối với mông trùng Đông Ngô. Trong khi đó mông trùng Đông Ngô lại thành thạo phối hợp hai thuyền với nhau. Một chiếc mông trùng đụng mạnh vào hông thuyền bên này của chiếc mông trùng Tây Lương, chiếc còn lại đụng vào mạn thuyền bên kia.
Chiến thuyền mông trùng nhanh chóng va chạm vào nhau chỉ giống như kỵ binh trên mặt nước. Sau khi va chạm với nhau lại lướt qua nhau. Ngay khi mông trùng của hai bên quay đầu lại chuyển bị cho vòng đánh tiếp theo thì đấu hạm của hai bên đã ở vào thế không thể không xảy ra giao tranh. Trên thực tế mông trùng đấu mông trùng chỉ là khúc dạo đầu của trận đánh thuỷ quân. Đấu hạm đấu với đấu hạm cùng với đó là tử sĩ hai bên liều chết đánh giết mới là vấn đề chính của trận chiến thuỷ quân.
"Toa toa toa..."
Hơn mười chiếc dây móc bay vút lên, ghim sâu vào mạn thuyền một chiếc đấu hạm của thuỷ quân Tây Lương. Hơn mười tên tử sĩ Đông Ngô cầm dây móc cùng hô to một tiếng và ra sức kéo. Hai chiếc đâu hạm nhanh chóng tiến lại gần nhau. Chu Thái lưng đeo khảm đao, tay cầm gậy trúc đứng ngạo nghễ trên đầu thuyền, ánh mắt của hắn hung ác như loài ác lang chăm chú theo dõi nhất cử nhất động của tên tiểu giáo Tây Lương.
"Mau ném lao".
Dĩ nhiên tên tiểu giáo Tây Lương không sợ hãi. Đấu hạm của quân Tây Lương có hình dáng to lớn hơn, tướng sĩ thuỷ quân trên đấu hạm cũng có hơn một trăm người, đương nhiên không coi năm mươi người của Chu Thái vào mắt. Hắn lập tức điều ngay hơn hai mươi tên lính ném lao đứng thành hàng chữ nhất ngay trước mạn thuyền. Tên tiểu giáo vừa mới hô lên một tiếng, một loạt lao đã đồng loạt phóng ra hướng về đấu hạm quân Đông Ngô. Chu Thái tức giận hét lên một tiếng, hắn vung đao đánh bay mấy cây lao bay tới người hắn.
Một tiếng rên "hự" bi thảm vang lên phía sau Chu Thái, tiếng "thùm" nho nhỏ vang lên. Không cần quay đầu lại Chu Thái cũng biết nhất định có tên lính trúng lao rơi xuống nước. Trong lúc này chiến thuyền hai bên chỉ còn cách nhau chia tới mười bước. Cây gậy trúc trong tay Chu Thái khẽ điểm nhẹ một cái, thân hình khổng lồ của Chu Thái đã như chim bay lên, hướng tới đấu hạm của quân Tây Lương, nặng nề rơi xuống đầu thuyền.
Ngay khi người Chu Thái còn ở trên không trung, thanh khảm đao sắc bén của hắn đã nằm trong tay. Hắn dùng một chiêu chém thẳng, không hề hoa mĩ bổ xuống đầu tên tiểu giáo Tây Lương. Tên tiểu giáo Tây Lương hét lên một tiếng, hắn giương đao chống đỡ. Chỉ nghe 'cạch" một tiếng rất to, Chu Thái đã đánh cả người và đao tên tiểu giáo Tây Lương ngã quỵ xuống bong thuyền. Ngay khi tên tiểu giáo Tây Lương chưa kịp đứng dây, Chu Thái đã lia ngang đao, chém tên tiểu giáo Tây Lương thành hai đoạn.
"Giết giết giết!"
Trong tiếng reo hò. Ba tên lính thuỷ quân Tây Lương mãnh liệt đánh tới. Trên mặt Chu Thái đột nhiên xuất hiện một nụ cười đanh ác, hắn ngửa mặt lên trời gào lên một tiếng. Khảm đao trong tay hắn biến thành một vòng quanh ảnh tròn, rít lên xẹt qua thắt lưng của ba tên lính Tây Lương. Thân hình của ba tên lính Tây Lương đang liều mạng xông lên đột nhiên đứng khựng lại sau đó chúng khó nhọc cúi đầu xuống, kinh hoảng khi nhận ở ở thắt lưng mình có một suối máu đang bắn ra.
"Phốc phốc phốc..."
Ba thân thể từ từ gập xuống.
Một tên lính Tây Lương nằm trong vũng máu, vẫn chưa tắt thở, lấy hết sức tàn kêu lên: "A mụ, con phải về nhà".