Hỗn Thiên Giới

Chương 26

Con cầm lấy đóa Hàn Băng Tâm Liên này đi.

Bạch y nữ nhân kia đưa cho Hàn Băng Băng đóa băng liên khi nãy rồi nói.

-Sư phụ cái này là.

Hàn Băng Băng có chút ngơ ngác hỏi.

-Cái này là do vạn niên tuyết liên hóa thành, là một bảo vật trời sinh...

Nữ tử nhẹ nói.

-Bảo vật trời sinh, sư phụ cái này quá quý trọng, xin người hãy giữ lại.

Hàn Băng Băng thụ sũng nhược kinh, không dám thu nhận.

“ Bảo vật trời sinh là loại bảo vật được sinh trong thiên địa, do thiên thời địa lợi, tích tụ linh khí ngàn năm mà thành, không phải do con người tạo ra, bên trong tự có linh khí riêng biệt, mỗi một bảo vật thấp nhất cũng ngang ngửa tiên khí, hơn nữa bảo vật còn có thể luyện hóa thế nên vô cùng quý trọng, là vạn kim khó cầu “.

-Con và ta mà cũng nói những lời khách sáo như dậy sao, nếu con không nhận thì cũng đừng gọi người sư phụ này nữa.

Nữ tử nghiêm mặt nhìn nàng.

- Đệ tử đa tạ sư phụ.

Mặc dù hơi khó sử thế nhưng nàng vẫn giữ lấy vì không muốn làm sư phụ buồn lòng.

-Thế mới tốt chứ, đóa băng liên này là bảo vật trung phẩm, tương đương với thần khí hạ phẩm, có khả năng bình tâm dưỡng khí, lại mang chi khí hàn băng đặt biệt thích hợp với con.

Nữ tử hài lòng nói.

-Nó thật đẹp...

Nàng khẽ vuốt lên cánh hoa lung linh sáng như bạch ngọc.

--“ Lệ nhi, Băng nhi, hai người mau nhìn xem, tiểu tử hắn... “.

Trong khi hai người đang nói chuyện thì nam nhân kia này giờ vẫn đứng một bên quan sát Lâm Hoài bỗng kinh ngạc kêu lên.

-Có chuyện gì.

Cả hai ngạc nhiên quay sang sau đó thì chìm vào chết lặng.

Trên người Lâm Hoài lúc này đang toát ra một cổ khí tức bàng bạt, vô cùng cuồng ngạo khiến không gian xung quanh căn phòng gợn sóng.

-Tu.. Tu vi của hắn.....

Nam nhân lắp bắp không nói nên lời, đúng như lời hắn nói, tu vi của Lâm Hoài đăng bắt đầu tăng lên, giống như có một năng lượng thần bí nào đó vù vù kéo lên, luyện hồn tầng chín, luyện hồn tầng mười, đột phá bình chướng tăng lên Hậu thiên tầng một, hậu thiên tâng hai, tầng ba, tầng bốn......

-Tại sao, tại sao lại như thế, làm sao có thể.

Tất cả đều không nói nên lời, nghẹn họng nhìn trân trối vào hắn như nhìn thấy quỷ, tu vi của hắn khoảnh khắc đã tăng lên hậu thiên tầng năm mà không hề gặp phải một chút bình chướng nào, giống như diều gặp gió, và vẫn còn tiếp tục tăng lên.

........ Tầng tám, tầng chín, tầng mười, tầng mười trung kỳ, hậu kỳ, đỉnh phong.......

--“ Không được, nếu hắn tiếp tục đột phá lên tiên thiên căn cơ của hắn nhất định không ổn... “.

Nử tử kinh ngạc đến trợn tròn mắt, lo lắng nói. Cả ba người đều đăm đăm nhìn hắn, hồi hộp, lo sợ, liệu với cái đà này hắn có thể dừng lại được hay tiếp tục đột phá rồi tự hủy đi căn cơ của bản thân.

°•°•°•°•°•°•°•°•°•°•°•°•°•°•°•°•°•°•°•

- Sư phụ, người, người mau giúp hắn.

Hàn Băng Băng lo lắng nắm lấy tay nữ tử cầu xin.

-Ta cũng không có cách nào, lần này chỉ trông chờ vào một mình hắn mà thôi.

Nữ tử khó sử lắc đầu.

Tu vi của hắn vẫn tiếp tục kéo lên, sắp vượt qua hậu thiên tầng mười đỉnh phong đạt tới tiên thiên tầng một, tim của Hàn Băng Băng như nhảy ra khỏi l-ng ngực, chỉ còn một bước nữa, hắn sẽ bước qua khỏi ranh giới kia, và hắn sẽ mãi mãi rơi xuống vực thẳm.

Và rồi, khí tức của hắn bắt đầu lắng xuống, từ từ trở thành bình ổn, nguồn năng lượng kia cũng dần dần chui vào người hắn sau đó biến mất, nét mặt hắn từ tái nhợt chuyển thành hồng nhuận, hơi thở đều đều, thương thế trên người đã khôi phục tám phần.

•°•°•°•°•°•=•°•°•°•°•°•

Lúc này tất cả mới thở phào nhẹ nhõm, nhìn hắn bằng ánh mắt khó hiểu.

-Sư phụ, chuyện này là sao.

Hàn Băng Băng ngơ ngác nhìn nữ tử kia.

-Ta cũng không biết, từ trước tới nay chỉ nghe nói Vạn Niên Ngẫu Liên có thể trị thương, chưa từng nghe qua phục dụng nó lại có thể làm tăng tu vi, lại còn có thể một đường không gặp bình cảnh, từ luyện hồn tầng chính nhảy lên tới hậu thiên tầng mười đỉnh phong, đáng sợ đến mức như vậy.

Nữ tử không nén được kinh ngạc nói.

-Chuyện này có lẻ chỉ mình hắn biết, thế nhưng hiện tại thì vẫn còn hôn mê bất tỉnh, không biết đến lúc nào mới tỉnh lại.

Nam tử sau khi suy ngẫm một lúc liền lên tiếng.

-Hắn sao.

Ba người không tự chủ mà nhìn về hắn đang hôn mê nằm trên giường, nét mặt giãn ra dường như đang nhìn thấy chuyện vui.

.................................

- Đồ tôn, đồ tôn.....

Lâm Hoài tỉnh lại và thấy mình đang ở trong một không gian trắng xóa, có một âm thanh đang không ngừng kêu gọi hắn, hắn không tự chủ mà bước về phía trước, không gian gợn sóng sau đó sương mù bắt đầu tụ lại thành một hư ảnh già nua.

-Đồ tôn, con mau tới đây.

Hư ảnh ngoắc tay, một âm thanh như có như không lại vang vọng khắp nơi, đang không ngừng kêu gọi hắn.

-Ông là ai.

Lâm Hoài ngơ ngác hỏi.

--“ Đồ tôn, mau tới đây.... “.

Âm thanh lại vang lên.

--“ Đồ tôn, tôi là đồ tôn của ông sao, tôi chưa hề nhận ông làm sư phụ “.

Hắn ngạc nhiên hỏi.

--“ Đúng, con chưa nhận ta làm sư phụ, ta cũng chưa nhận con là đệ tử, nhưng công pháp con đang tu luyện là do ta tạo ra “.

Hư ảnh ôn tồn nói.

-Công pháp của ta sao.

-Đúng, con mau đến tìm ta, nếu không sẽ không kịp........ Nhanh lên.... Nhanh lên........

Hư ảnh nói thêm một câu rồi từ từ tan biến.

-Nè... Ta không hiểu gì hết..... Wê.... Ông đâu rồi..... Oái, chuyện gì vậy.....

Trong đầu hắn là một tràng hỗn loạn, không hiểu gì hết, bỗng nhiên không gian chấn động mạnh, hắn như bi mất điểm tựa, từ từ rơi xuống.

...................................

°•°•°•°•°•°•°•°•°•°•°• LẠC KỲ NAM
Bình Luận (0)
Comment