Hôn Trộm Làn Gió

Chương 19

Phản ứng đầu tiên của Hướng Vãn Vãn là Cận gia bị kẻ trộm đột nhập. Bất ngờ đối mặt với tình huống đột ngột như vậy, cả người cô đều choáng váng, tim đập thình thịch.

Cô chưa từng tưởng tượng được, ngay cả chuông cửa của nhà họ Cận cũng là một trong hàng trăm bông hoa được thiết kế chạm khắc giống hệt nhau, ngôi nhà có hệ thống an ninh tốt như vậy mà cũng có thể lọt vào tầm ngắm của bọn trộm sao.

Hơn nữa, Cận Tập Ngôn, người mà suốt ngày không rời khỏi phòng trên tầng 2 lúc này cũng không có ở đây.

Cũng không biết rốt cuộc có phải người nào đó không nhìn nổi khuôn mặt lạnh lùng vô cảm của anh nên mới ra tay không. 

Càng nghĩ, cô càng cảm thấy sợ hãi.

Hướng Vãn Vãn lấy hết can đảm bắt đầu vùng vẫy, nhưng cô còn chưa kịp hành động thì cô đã bị một lực kéo ngã lên ghế sofa.

Cô ngửi thấy mùi sữa tắm thoang thoảng còn vương lại, là mùi hương rất quen thuộc. Đây, không phải là Cận Tập Ngôn thì còn có thể là ai!

Hướng Vãn Vãn thở phào nhẹ nhõm, nhưng cô vẫn cảm thấy hơi bực mình.

Cô bị che miệng không nói được lời nào, chỉ có thể “ưm ưm” vài tiếng, vỗ vỗ vào tay người đàn ông ý bảo anh buông cô ra.

Một lúc sau, người đàn ông mới thả cô ra.

Hướng Vãn Vãn giơ tay vịn vào ghế để ngồi thẳng dậy, do không gian quá tối, cũng không thấy được rõ mặt người đàn ông, ngữ khí vừa tức giận vừa sợ hãi nói: “Anh, anh làm cái gì thế!”

“…”

Cận Tập Ngôn không nói gì, anh sớm đã thích ứng được với bóng tối, nheo mắt nhìn khuôn mặt đầy sự sợ hãi của cô gái nhỏ lúc này.

“Hỏi anh đấy.”

“…”

Một lúc sau vẫn không nghe thấy câu trả lời, Hướng Vãn Vãn cau mày.

Ngoại trừ hơi thở mỏng manh của người đàn ông bên cạnh, không gian quầy bar cực kỳ yên tĩnh.

Đột nhiên Hướng Vãn Vãn nhớ tới những gì cô tình cờ nghe mẹ nói, khi Cận Tập Ngôn chào đời, vì sinh non nên sức khỏe của anh không quá tốt. Hơn nữa anh còn rất kén ăn, nên lượng đường trong máu khá thấp, đây cũng là lý do vì sao trông da anh tái nhợt như vậy.

Mọi việc xảy ra chắc chắn có sự bất thường, hơn nữa từ trước đến nay Cận Tập Ngôn có bao giờ bình thường đâu, nghĩ đến vô số khả năng có thể xảy ra, Hướng Vãn Vãn có chút lo lắng. Cô vươn tay về phía Cận Tập Ngôn, thăm dò muốn sờ trán anh, nhưng do quá tối không thấy được, cũng không biết tay sờ vào chỗ nào rồi, chỉ cảm thấy lòng bàn tay chạm đột nhiên ấm nóng.

Cảm giác như bị điện giật cô nhanh chóng rụt tay về, Hướng Vãn Vãn giọng run rẩy, có chút không ổn định nói: “Anh?”

“…” Người đàn ông vẫn không nói chuyện.

Trong bóng tối, anh khẽ mím môi, lẳng lặng lắng nghe nhịp tim ngày càng đập nhanh của người bên cạnh, vẻ mặt có chút phức tạp.

“Anh à, anh không sao chứ?”

Trong lòng Hướng Vãn Vãn càng lúc càng cảm thấy bất an, đang định chạy xuống tầng gọi mẹ lên kiểm tra cho anh, thì cô vừa đứng dậy, một bàn tay nắm lấy eo cô kéo xuống, lực đạo mạnh khiến Hướng Vãn Vãn mất đà ngã nhào xuống ngồi trên đùi người đàn ông.

Nhiệt độ cơ thể của anh xuyên qua lớp áo đồng phục chạy thẳng vào đáy lòng cô, khiến cô hơi “tâm viên ý mã”, cảm giác tê dại từ lòng bàn chân truyền l3n đỉnh đầu.

Hướng Vãn Vãn cũng không mất quá nhiều thời gian để tiếp nhận hoàn cảnh này, vừa rồi cô bị một bàn tay kéo xuống đập mạnh vào người Cận Tập Ngôn, mà anh cũng không nói một câu nào. Sức lực trên eo cô không hề nhỏ, nên cô không di chuyển được. Cô cho rằng anh đang bất tỉnh, đây là hành động vô thức của anh mà thôi. Vì vậy cô lo lắng nắm lấy quần áo của anh, lắc qua lại.

“Anh trai.”

“…”

“Cận Tập Ngôn.”

“…”

Người đàn ông bên dưới vẫn im lặng, cô không biết xảy ra chuyện gì với anh. Khoảng cách cầu thang giữa tầng 1 và tầng 2 ở đây khá cao, cách âm cũng rất tốt, bình thường người dưới tầng sẽ không nghe được động tĩnh gì trên này.

Điện thoại vừa nãy cầm trên tay cũng không biết rơi đâu rồi. Hướng Vãn Vãn gọi anh vài lần, nhưng người đàn ông vẫn không phát ra âm thanh gì. Tâm trạng cô càng bất an hơn, từ trước đến nay cô chưa gặp phải chuyện thế này bao giờ, cô lo lắng đến mức sắp khóc rồi.

Không biết phải làm sao, cô nín thở, quay đầu về phía cầu thang hét thật to: “Mẹ ơi!”

Cô vừa hét xong, đầu cô đã bị ấn trở lại, khuôn mặt dán vào làn da nóng bỏng của người đàn ông. Hướng Vãn Vãn ngay lập tức cảm thấy như bị điện giật.

“Đừng ồn.”

Giọng nói của người đàn ông hơi khàn, như thể anh vừa mới ngủ dậy.

Hướng Vãn Vãn nghẹn ngào, giọng nói đầy lo lắng: “Anh trai, anh tỉnh rồi sao? Anh sao vậy? Có chỗ nào không khỏe sao?”

Bên tai là giọng cô gái nhỏ khe khẽ nức nở, Cận Tập Ngôn cứ như vậy nhìn chằm chằm cô. Cảm giác bực bội cả chiều nay, dường như đã tốt hơn nhiều rồi.

Tay anh chậm rãi trượt từ đỉnh đầu xuống đến cổ, nhéo nhéo gáy cô, cảm nhận được nhịp đập của cô càng lúc càng nhanh, thật lâu sau anh mới thốt ra hai chữ: “Không có.”

Hướng Vãn Vãn cố gắng đứng dậy, nghe giọng anh khàn như vậy, chắc chắn anh không phải không có gì.

“Anh trai, anh buông em ra, em đi xuống gọi mẹ lên để kiểm tra cho anh.”

“Không cần.”

Cô nhớ tới bình thường Cận Tập Ngôn rất kháng cự việc uống thuốc, do vậy anh sợ mẹ lên khám cho anh sẽ bắt anh uống thuốc. Hướng Vãn Vãn hạ giọng xuống, kìm nén sự căng thẳng của mình, an ủi anh: “Anh trai, để mẹ em lên đây kiểm tra cho anh đi, nhất định em sẽ bảo mẹ không bắt anh uống thuốc đâu.”

“…”

Ngay khi Hướng Vãn Vãn lo lắng đợi đáp án của anh, Cận Tập Ngôn buông tay đang ôm đầu cô ra, ánh mắt sâu thẳm nhìn cô: “Em yêu sớm?”

“Yêu sớm?”

Âm thanh của người đàn ông tràn đầy lạnh lùng, dù không nhìn rõ mặt anh nhưng cô cũng có thể cảm nhận được anh đang không vui.

Hướng Vãn Vãn có chút sững sờ. Dường như sợ anh đã phát hiện ra nên tâm trạng có chút chột dạ.

Từ lúc cô bước lên tầng, cảm thấy hôm nay đã có chút khác thường, nhưng cô vẫn lo lắng cho Cận Tập Ngôn trước, cô sợ anh bị kẻ xấu hãm hại. Sau khi biết rằng trong nhà không có kẻ xấu, cô lại lo lắng anh không được khỏe mà buồn muốn khóc.

Với những hành động rõ ràng như vậy, cũng không biết Cận Tập Ngôn có phát hiện ra điều gì không. Hướng Vãn Vãn cắn môi, cô không biết phải nói gì về sự quan tâm đặc biệt dành cho anh.

Thấy cô không trả lời, người đàn ông lại nói: “Hỏi em đấy.”

Giọng điệu như thể anh sẽ không bỏ cuộc cho đến khi nghe được đáp án thì mới thôi.

Hướng Vãn Vãn hoảng sợ trong giây lát, cô siết chặt ngón tay đang túm lấy áo. Cô im lặng, hít một hơi thật sâu để điều chỉnh lại cảm xúc của mình. Cố tỏ ra bình tĩnh, giọng điệu trêu đùa: “Yêu sớm? Người xuất sắc ưu tú như em đây, người theo đuổi có thể xếp hàng dài đến ngoài cửa lớn mà em còn từ chối hết, làm gì có chuyện nhanh như vậy đã yêu đương được.”

Không hiểu sao, Cận Tập Ngôn lại cảm thấy tâm tình có chút phức tạp. Lúc đầu, anh cảm thấy khó chịu khi nghe tin cô gái nhỏ yêu sớm. Nhưng bây giờ nghe thấy cô nói không yêu sớm, anh lại càng khó chịu hơn.

Anh không thể phân biệt được sự khác nhau giữa hai loại cảm giác khó chịu này, chỉ biết loại phía sau còn có thêm một chút mất mát.

Cận Tập Ngôn nhướng mày: “Ồ”

Hướng Vãn Vãn đã ổn định lại tâm trạng của mình, như bình thường trêu đùa anh: “Sao vậy? Sao em lại cảm thấy giọng anh có chút buồn ha~”

“Tôi buồn?”

“Cả ngày đều mang khuôn mặt lạnh lùng vô cảm như thế, thì không có cô gái nào muốn yêu đương với anh đâu.” Hướng Vãn Vãn “chậc” một tiếng. 

“Chuyện chung thân đại sự của anh mới đáng lo đấy.” 

Cận Tập Ngôn: “…”

Đôi tay đang ôm eo cô theo lời nói của cô ngày càng siết chặt lại, làm người ta “tâm viên ý mã”, xao xuyến con tim.

Hướng Vãn Vãn giả vờ không quan tâm nói:”Aiza, anh thả em xuống, em đi bật đèn.”

“…”

Người đàn ông lại im lặng, Hướng Vãn Vãn khẩn trương vỗ tay anh: “Buông em ra.”

“….”

Người đàn ông vẫn im lặng như cũ, nghĩ tới trạng thái nói chuyện lúc nãy của anh không tốt, sự lo lắng bị cô đè nén lúc nãy lại trỗi dậy.

“Anh trai, anh rốt cuộc làm sao vậy?”

Hướng Vãn Vãn cầm tay anh.

Một lúc sau.

Cận Tập Ngôn:” Tôi không thoải mái.”

Giọng của anh chậm rãi, còn có chút hơn khàn, dường như anh rất khó chịu.

“Em đi gọi mẹ lên kiểm tra cho anh, anh buông em ra được không?

“Không được.”

Hơi thở cùng lời nói của cô gái nhỏ quanh quẩn bên tai, vừa ấm áp vừa ngứa ngáy. Cận Tập Ngôn vô thức xoa nhẹ đầu cô.

Sợi tóc mềm mại dính vào cổ Hướng Vãn Vãn, ngoài việc tim đang đập thình thịch ra, Hướng Vãn Vãn càng cảm thấy doạ người hơn.

Rốt cuộc là anh bệnh nặng thế nào mới khiến anh bây giờ và anh mọi ngày khác nhau nhiều đến vậy.

Khi cô bị bệnh cô thích nhất là làm nũng với Mã Dao, nên bây giờ Cận Tập Ngôn khiến cho cô có cảm giác như anh đang làm nũng với cô vậy.

Đến Cận gia lâu như vậy, mà Hướng Vãn Vãn trừ lần nhìn thấy ông nội của anh từ xa, thêm bố con Cận Kha thì chưa gặp thêm bất kỳ người thân nào của Cận Tập Ngôn. Mà Cận Tập Ngôn mỗi ngày làm gì cũng một mình, dường như anh lớn lên trong môi trường thiếu vắng sự yêu thương vậy.

Bản năng người mẹ trong cô đột nhiên xuất hiện, có chút đau lòng anh, cũng không quan tâm bí mật nhỏ của mình bị anh phát hiện nữa, nhẹ giọng nói: “Nhưng anh ơi, nếu anh không thoải mái, mà cứ kéo dài như vậy, sẽ càng không thoải mái thêm.”

“Tôi uống thuốc rồi.”

“Uống khi nào?”

“Vừa nãy”

“Vậy anh buông em ra, em đi bật đèn, xong đưa anh lên phòng nghỉ ngơi được không? Nằm ở bên ngoài dễ bị cảm lạnh.” 

“……”

Cô nghĩ hầu hết mọi người khi bị bệnh đều dễ mềm yếu và muốn có người ở bên cạnh. Hướng Vãn Vãn liền nói:

“Anh trai, nếu anh không muốn động, vậy em đi lấy chăn đắp cho anh nhé? Rồi em ở bên cạnh anh.”

Nghe thấy vậy Cận Tập Ngôn mới buông tay.

Hướng Vãn Vãn đứng dậy, cô đi tới phía ngoài quầy bar, bật đèn lên. Quầy bar nhỏ tràn ngập ánh sáng ấm áp. Nhưng vì ở trong bóng tối lâu nên cả hai đều cảm thấy chưa thích ứng kịp.

Một lúc sau, mắt của Hướng Vãn Vãn đã thích ứng được với ánh sáng, cô nhìn về phía ghế sofa, vốn mang tâm thế lo lắng cho anh nhưng lại bị cảnh tượng trước mắt làm cho ngây người.

Cận Tập Ngôn có lẽ đã tắm rồi, lúc này anh đang mặc chiếc áo choàng tắm màu trắng, vừa rồi hai người giằng co nhau hơi mạnh nên dây áo buộc quanh eo lỏng lẻo ra khiến người ta có cảm giác sắp bung ra đến nơi.

Đường viền cổ áo mở rộng đến mức lộ gần như toàn bộ xương quai xanh gợi cảm của anh, cùng với làn da tái nhợt của người đàn ông, mang đến cho người ta cảm giác hít thở không thông.

Hướng Vãn Vãn vô thức nuốt một ngụm nước bọt.

Chỗ nóng bỏng vừa rồi áp vào mặt cô…..không lẽ là chỗ cổ áo hở ra của người đàn ông???

Người đàn ông nhìn khuôn mặt đỏ bừng, cùng với ánh mắt dán chặt lên người mình của cô, khóe miệng không tự chủ được cong lên: “Nhìn cái gì?”

Lúc này Hướng Vãn Vãn mới hoàn hồn, có chút tránh né dời đi tầm mắt. 

Anh nhướng mày, lại nói: “Không phải nói “phi lễ chớ nhìn” sao?”

Đối mặt với sự trêu chọc của anh, Hướng Vãn Vãn tự tin cao giọng nói: “Bật đèn lên là có thể nhìn thấy, em cũng là bất đắc dĩ thôi.”

May mắn thay, trong góc sofa có một chiếc chăn mỏng, Hướng Vãn Vãn đi vài bước đến, cầm chiếc chăn kéo lên trùm kín Cận Tập Ngôn từ đầu đến chân, lúc này cô mới thở phào nhẹ nhõm.

Đầu của Cận Tập Ngôn cũng bị che kín lại, anh vẫn không động đậy gì. Nhưng lại nghĩ đến gương mặt tái nhợt của anh, Hướng Vãn Vãn thở dài, kéo chăn xuống, đắp đến phần cổ cho anh.

Từ lúc đèn sáng, người đàn ông vẫn chỉ nhìn chằm chằm vào cô. Cô bị anh nhìn đến mức ngượng ngùng.

“Anh trai, anh nhắm mắt lại nghỉ ngơi chút đi.”

Cận Tập Ngôn nhắm mắt lại.

Không còn ánh mắt nóng bỏng đó nữa, Hướng Vãn Vãn mới lôi sách vở ra, ngồi trên tấm thảm cạnh ghế sofa anh đang nằm, xem lại những bài tập đã học ngày hôm nay.

Chỉ là làm thế nào cũng không tập trung được.

Hướng Vãn Vãn ngẩn người nhìn chằm chằm vào quyển vở. 

Không bao lâu sau, Cận Tập Ngôn cũng mở mắt ra. Thấy cô chăm chú nhìn vào quyển vở, tầm mắt anh cũng nhìn theo ánh mắt cô.
Bình Luận (0)
Comment