Cận Tập Ngôn nghĩ lại một chút, dường như mình không có làm gì khiến cô phải khóc thế này mà. Nhưng cô gái nhỏ nhìn chằm chằm anh như cô bị tủi thân lắm.
Bị nhìn đến mức anh tự cảm thấy tội lỗi và tự hỏi liệu mình có nhéo mặt cô quá mạnh hay không.
Ngữ khí của anh có chút cứng ngắc: “Ăn vạ?”
Nước mắt Hướng Vãn Vãn rơi càng ngày càng nhiều, cô không nói lời nào, chỉ gắt gao nhìn chằm chằm anh.
Cận Tập Ngôn luôn cảm thấy con gái khóc rất phiền phức, trước đây vẫn luôn có thái độ này, ngay cả Cận Mộng Kỳ khóc trước mặt anh thì anh cũng cảm thấy phiền. Nhưng lúc này, nhìn thấy Hướng Vãn Vãn khóc, nước mắt từng giọt từng giọt rơi xuống, như rơi vào trái tim anh, khiến anh chợt có cảm giác không tên.
Hình như là có chút đau lòng.
Anh đưa tay lên lau nước mắt cho cô, trong giọng nói mang theo sự dịu dàng mà anh không nhận ra: “Em khóc cái gì?”
Hướng Vãn Vãn mím môi, vốn dĩ cô không muốn nói ra, nhưng khi bắt gặp ánh mắt của anh, cô không thể giấu nổi sự tủi thân của mình. Cô nghẹn ngào nức nở nói: “Anh….anh nói con búp bê em làm xấu.”
“Thực sự xấu.” Cận Tập Ngôn gật đầu, vô ý nói ra lời trong lòng.
“….”
Vì lời nói của anh, Hướng Vãn Vãn lại khóc dữ dội hơn.
Cận Tập Ngôn sửng sốt. Anh không có kinh nghiệm an ủi người khác nên không biết bây giờ phải làm sao nữa.
Anh có chút bất đắc dĩ nói: “Nhưng tôi thật sự không có ghét bỏ mà.”
Anh vốn dĩ chỉ muốn nhấn mạnh rằng lời nói của mình thật sự là như vậy, nên vẻ mặt của anh trở nên nghiêm túc hơn.
Nhưng trong mắt người đang nhạy cảm như Hướng Vãn Vãn, ánh mắt này lại biến thành anh đang mất kiên nhẫn với cô. Cô bị anh làm cho tức giận đến mức khóc nức nở, thở không ra hơi.
“Anh… anh chính là cho rằng…. Cô thanh mai của anh làm đẹp hơn, còn chê của em làm xấu…”
Cận Tập Ngôn: “….”
“Em nói Thẩm Ngọc?”
Cận Tập Ngôn nhớ hôm nay hình như Thẩm Ngọc cũng cầm tới thứ gì đó làm quà sinh nhật cho anh, lúc ấy anh chỉ quan tâm vì sao cô gái nhỏ còn chưa tới, cũng không quá chú ý tới cô ta tặng gì.
Chỉ là trong ấn tượng của anh, mẹ anh đã nói vài lần “cái gì đó rất giống anh”.
Trong chớp mắt, anh đã hiểu ra được vấn đề.
Trong lòng Cận Tập Ngôn mềm nhũn, vươn tay đỡ lưng cô, giúp cô đứng thẳng lên. Giọng điệu dịu dàng hơn rất nhiều: “Tôi thậm chí còn không ấn tượng cô ta đã làm gì.”
“Anh nói láo, con búp bê lớn như vậy, anh cũng không có mù…”
Hướng Vãn Vãn nhìn anh chằm chằm với đôi mắt đỏ hoe, mũi vẫn đang thở hổn hển, trông vừa hung dữ vừa tủi thân.
Cực kỳ đáng yêu.
Đáng yêu đến nỗi nếu không phải đang trong tình huống này, Cận Tập Ngôn thậm chí còn muốn thử trải nghiệm cảm giác vui vẻ khi người ta cưng nựng mèo, nhưng thứ mà anh cưng nựng ở đâu là “thỏ con”.
(Chương trước anh ta có so sánh chị Vãn với thỏ con đó)Lại vươn tay lau nước mắt cho cô, Cận Tập Ngôn nghiêm túc gật đầu: “Tôi mù.”
Nghe anh nói vậy, Hướng Vãn Vãn quên cả khóc, ngẩng đầu nhìn anh.
Người đàn ông bắt gặp ánh mắt của cô, đưa tay ra vén những sợi tóc dính trên trán cô ra sau tai.
Đôi mắt xinh đẹp của cô gái nhỏ hoàn toàn lộ ra, nhưng lúc này đang đỏ hoe và đầy sự tủi thân.
Cận Tập Ngôn vỗ vào túi áo khoác đang phồng lên vì con búp bê: “Nếu không mù thì tôi nghĩ sẽ thích món quà mà em tặng hơn.”
Cô thẫn thờ đối diện với ánh mắt dịu dàng của Cận Tập Ngôn. Anh vươn tay xoay người cô lại, hai người đối diện nhau, rất gần, nhưng không ai lên tiếng.
Hai người im lặng nhìn nhau một lúc.
Cận Tập Ngôn dắt tay cô đi tới quầy bar, sau khi ngồi xuống sofa liền đưa tay kéo cô ngồi vào lòng.
Hướng Vãn Vãn cứ như vậy trực tiếp ngã vào vòng tay anh.
Hai người quen nhau lâu như vậy, đây là lần đầu tiên tiếp xúc thân mật như vậy.
Cảm nhận được hơi thở nóng bỏng của anh, Hướng Vãn Vãn sửng sốt nhận ra những gì đang diễn ra bây giờ.
Tất cả những tủi thân và không cam lòng đều bị dập tắt bởi sự tiếp xúc thân mật bất ngờ này.
Hướng Vãn Vãn không nói lên lời, ngập ngừng nói: “Anh… anh trai,…anh…đang làm gì vậy….?”
Giờ phút này, cô rất giống một con nai con trong rừng bất ngờ đụng phải thợ săn mà hoảng sợ, run bần bật.
Những giọt nước mắt còn đọng lại trên mặt đặc biệt khiến người khác đau lòng.
Cận Tập Ngôn nhìn chằm chằm vào môi cô, yết hầu khẽ lăn.
Nhìn chằm chằm vào yết hầu với bộ dạng vô cùng gợi cảm bây giờ của anh, máu toàn thân Hướng Vãn Vãn lập tức sôi sục, như thể cả người sắp bốc khói.
Cô vô thức li3m môi.
Đôi mắt người đàn ông nhìn theo động tác của cô mà tối sầm lại, đưa gương mặt đẹp trai từ từ tiến lại gần cô.
Giác quan thứ sáu mách bảo bản thân rằng người đàn ông lúc này đang rất nguy hiểm, như muốn hôn cô vậy.
Nghĩ như vậy, Hướng Vãn Vãn thậm chí ngừng thở.
Nhìn môi anh ngày càng gần, ngoại trừ ngượng ngùng và căng thẳng, thì cô còn có chút tự ti.
Từ nhỏ cô chưa bao giờ cảm thấy tự ti, nhưng hôm nay, sau khi nghe được những lời của Thẩm Ngọc nhắc nhở, cô dường như cảm nhận được khoảng cách giữa hai người rất lớn.
Hướng Vãn Vãn đưa tay ra, che môi người đàn ông lại.
Đôi mắt đang cụp xuống của người đàn ông nhướng lên, có chút không vui.
Hướng Vãn Vãn: “Anh trai, anh….”
Cận Tập Ngôn không để ý lắm, nói: “Tôi làm sao?”
Đôi môi mỏng của anh khẽ mấp máy, như có như không lướt qua lòng bàn tay cô.
Cảm giác mềm mại và ẩm ướt khiến Hướng Vãn Vãn run bắn lên. Cô lúng túng rút tay về, đầu óc trống rỗng.
Vô thức nói: “Anh….anh trai…em…em vẫn chưa tốt nghiệp.”
Một câu nói xua tan hết bầu không khí ám muội giữa hai người.
Cận Tập Ngôn nhìn chằm chằm vào cô vài giây, buông tay đang ôm sau đầu cô ra, dựa người vào ghế sofa, nhắm mắt lại.
Sau khi đạt được kết quả như mong muốn, Hướng Vãn Vãn không khỏi cảm thấy có chút thất vọng. Cô không biết diễn tả cảm xúc lúc này của mình như thế nào. Rõ ràng là muốn đến gần, nhưng lại sợ đến gần.
Đôi chân dài đang được dùng làm ghế sofa trở nên ấm áp lạ thường.
Không gian quầy bar trở nên yên tĩnh hơn.
Hướng Vãn Vãn thậm chí có thể nghe được rõ ràng nhịp tim của mình đập ngày càng nhanh. Cả người bồn chồn không thôi.
Cô muốn đứng dậy, nhưng vẫn bị một tay Cận Tập Ngôn ôm chặt eo lại, không thể động đậy được.
Thật lâu sau, Cận Tập Ngôn mở mắt ra nhìn cô.
“Nhất định phải thi vào đại học A, biết chưa?”
Giọng nói của anh lạnh lùng như bình thường, nhưng ánh mắt mang theo đầy sự áp bức.
Hướng Vãn Vãn không thể nhìn thẳng vào ánh mắt đó. Cô rũ mi xuống, không đáp lời anh.
Cách đây khá lâu, vì anh học ở đại học A mà cô âm thầm cũng đặt mục tiêu thi vào đó. Nhưng bây giờ bị anh bắt buộc phải thi vào được, thì trong lòng cô lại cảm thấy vô cùng phức tạp.
Không đợi được câu trả lời của cô, Cận Tập Ngôn đưa tay nâng cằm cô lên, nghiêm túc nói: “Nghe rõ?”
Mặc dù môn Toán của bản thân đã tiến bộ hơn rất nhiều, tuy bây giờ, mỗi lần kiểm tra cô đều đạt tiêu chuẩn, nhưng chỉ là những kỳ thi theo từng giai đoạn mà thôi.
Cô từ trước đến nay ở những kỳ thi tổng hợp kiến thức từ lớp 10 đến lớp 12 chưa từng đạt tiêu chuẩn.
Một người luôn rất tự tin như cô, đối mặt với yêu cầu này của anh, ngược lại có chút không tự tin trả lời.
Hướng Vãn Vãn lẩm bẩm: “Nếu thi không vào được thì sao.”
Dường như chưa nghĩ đến vấn đề này, Cận Tập Ngôn cau mày: “Thi lại.”
Hướng Vãn Vãn nhận được ánh mắt không mấy thân thiện của anh khi nghe thấy cô nói “không thi được thì sao”, cô lại nói: “Thi lại rồi vẫn không vào được thì sao.”
Người đàn ông nhìn cô cảnh báo: “Thi cho đến khi vào được thì thôi.”
Hướng Vãn Vãn: “….”
Cận Tập Ngôn: “Nói chuyện.”
“Vâng.” Hướng Vãn Vãn gật đầu.
Lúc này, sắc mặt Cận Tập Ngôn mới có chút tốt lên, xoa xoa đầu cô: “Em ngoan ngoãn một chút.”
Có một sự mập mờ ái muội giữa hai người.
Ước định thi vào đại học A chính là đại biểu cho một lời hứa.
Lời hứa cô dành cho anh, hoặc là anh dành cho cô.
Sự tự ti ban đầu, trong khoảnh khắc này dường như đã được nguôi ngoai đi phần nào.
Chỉ là trong lòng cô vẫn nghĩ đến cảnh Cận Tập Ngôn và Thẩm Ngọc hai người cùng nhau đi về hoa viên ở tòa Đông. Mặc dù biết là không có gì, nhưng trong lòng cô vẫn có chút để ý.
Rõ ràng là anh biết những chuyện Thẩm Ngọc đã làm với cô mà.
Hướng Vãn Vãn lặng lẽ nhìn người đàn ông đang có tâm tình rất tốt, nói không ra lời.
Suy cho cùng, cô cũng chỉ là người đến ở nhờ nhà anh thôi. Giữa hai người có sự chênh lệch lớn như vậy, có lẽ cô có gì đó thú vị nên anh mới đối xử tốt như vậy thôi.
Rất không muốn thừa nhận, nhưng cũng không thể không thừa nhận.
So với cô thì Thẩm Ngọc phù hợp với Cận Tập Ngôn hơn.
Hai người đều có hai suy nghĩ riêng.
Cận Tập Ngôn cầm tay của cô chơi đùa. Chợt dừng lại khi đầu ngón tay anh cọ lên băng urgo trên ngón tay cô, vươn tay xe miếng băng ra. Nhìn thấy trên những đầu ngón tay non nớt hồng hào của cô gái nhỏ có rất nhiều những vết kim đâm.
Anh khẽ vuốt v e, giọng điệu dịu dàng: “Còn đau không?”
Hướng Vãn Vãn lắc đầu.
Cận Tập Ngôn tìm hộp y tế, lấy thuốc ra, từng chút từng chút bôi lên ngón tay cho cô.
Nhìn anh làm việc này một cách rất nghiêm túc, Hướng Vãn Vãn thậm chí có cảm giác như anh đang đối xử với bảo bối mà anh trân quý nhất.
Áp xuống những suy nghĩ vớ vẩn trong lòng, cô rút tay lại, không cho anh bôi thuốc: “Gần khỏi rồi, không cần bôi thuốc đâu ạ.”
Người đàn ông nhìn cô với một ánh mắt không tán thành, nghiêm túc nói: “Đừng nhúc nhích.”
Cuối cùng Hướng Vãn Vãn cũng không động đậy. Nhìn anh tỉ mỉ chăm sóc vết thương cho mình, rồi băng bó nó lại.
Sợ ở lại lâu sẽ mất bình tĩnh, Hướng Vãn Vãn nói: “Anh trai, em buồn ngủ rồi, em về phòng trước đây.”
Cận Tập Ngôn đóng hộp y tế lại, một tay ôm eo cô kéo lại, tay kia lấy con búp bê từ túi áo khoác ra: “Em lấy tiền ở đâu ra mua nó?”
Không biết tại sao đột nhiên anh lại quan tâm đ ến vấn đề này.
Hướng Vãn Vãn trái lương tâm nói: “Em mua nó bằng tiền tiêu vặt mẹ cho.”
Cận Tập Ngôn cau mày. Anh hiểu rất rõ hoàn cảnh gia đình cô.
Sau khi biết món quà cô định tặng cho mình là gì, Cận Tập Ngôn cũng cố gắng lên mạng tìm hiểu một chút.
Sâm Hải Na, để có thể mua một con búp bê DIY rẻ nhất ở đây cũng phải tốn vài ngàn tệ.
Điều này đối với một cô gái nhỏ như cô thì đây là một số tiền khá lớn.
Hôm nay anh cũng đã hỏi Mã Dao, bà nói với anh, mỗi tháng đều đưa cho cô 300 tệ tiền tiêu vặt, mà cô còn rất hiểu chuyện, từ trước đến nay không bao giờ đòi hỏi xin thêm.
Nghĩ đến tin tức về nhiều sinh viên bị lừa khi vay tiền trực tuyến trên TV, Cận Tập Ngôn đã lo lắng cả ngày nay.
Mặc dù biết cô không nói thật, nhưng Cận Tập Ngôn cũng không biết nên làm thế nào để giáo dục cô, anh trầm mặc một lát, nói tiếp: “Nghe nói có một học sinh rất nổi tiếng ở trường cấp ba A đi vay tiền trên mạng và đã bị lừa rất nhiều tiền.”
“A??” Hướng Vãn Vãn khó hiểu nhìn anh, tại sao anh lại nói điều này.
Hơn nữa, học sinh trường A bị lừa tiền, với tư cách là học sinh trường A mà cô còn không biết chuyện này, ngược lại một người ngoài như anh, sao lại biết rõ ràng đến vậy……
Rõ ràng đây không phải là điều anh muốn nói.
Kết hợp với câu hỏi vừa rồi của anh, Hướng Vãn Vãn cảm thấy anh đang thăm dò điều gì đó.
Cô giật mình: “Em không có vay tiền trên mạng.”
“Ừm.”
Sau khi suy nghĩ bị vạch trần, người đàn ông vẫn không hề ngượng ngùng, nghiêm mặt nói: “Em thông minh như vậy, chắc chắn sẽ không bị lừa, tôi đang nói người khác.”
Khi nói câu này, sự lo lắng trong ánh mắt anh vẫn không giảm bớt.
Hướng Vãn Vãn lại nói: “Em không vay tiền trên mạng để mua quà cho anh.”
Cận Tập Ngôn nhìn cô chằm chằm, vẻ mặt tựa như muốn hỏi “vậy em lấy tiền đâu ra mà mua quà”.
Cô luôn cảm thấy dường như anh biết điều gì đó.
Sau một hồi im lặng, Hướng Vãn Vãn giải thích: “Em gặp được huấn luyện viên của đội tuyển bida thành phố, ông ấy mời em chơi vài trận với các tuyển thủ trong đội, nếu em thắng thì sẽ thưởng tiền cho em.”
“Ừm.” Cận Tập Ngôn bỏ qua chút lo lắng vô ích kia đi, lại nói: “Nếu không có tiền thì nói với tôi, đừng đi làm những loại chuyện này.”
Đúng kiểu “Thiếu gia muốn bao nuôi em”.
Không biết tại sao, cảm giác chênh lệch khoảng cách giữa hai người trong Hướng Vãn Vãn lại tăng lên.
Hướng Vãn Vãn: “Vì sao? Không phải là tiền thưởng mà em tự giành được hay sao?”
Nghĩ đến dáng vẻ mạnh mẽ, tự tin và hấp dẫn người khác của cô gái nhỏ khi chơi bida, Cận Tập Ngôn có chút xúc động muốn nhốt cô ở nhà.
Anh vén tóc cô ra sau tai: “Nếu muốn thì chơi với tôi, đừng chơi với người khác. Thắng được tôi, tôi cũng thưởng cho em.”
Nói xong, như để thực sự ngăn cản cô không làm loại chuyện này nữa, Cận Tập Ngôn lấy điện thoại ra, mở tin nhắn Wechat giữa hai người, trực tiếp chuyển 5 vạn tệ cho Hướng Vãn Vãn.
“Nhận tiền.” Cận Tập Ngôn xoa đầu cô.
“Em còn nhỏ, không thể chuyển cho em quá nhiều tiền. Dùng hết rồi thì lại đến nói với tôi.”
Hướng Vãn Vãn sững sờ nhìn vào giao dịch chuyển tiền trên điện thoại của mình.
Thấy cô không nhúc nhích, Cận Tập Ngôn vươn tay cầm điện thoại trong tay cô, ấn ngón trỏ của cô để mở khóa, vào Wechat ấn nhận tiền.
“Anh trai….” Hướng Vãn Vãn híp mắt nói: “Anh làm thế này, là muốn bao dưỡng em?”
“Hửm?” Cảm nhận được sự không hài lòng trong lời nói của cô, Cận Tập Ngôn cố nén vẻ mặt đắc ý nói: “Em nghĩ cũng hay đấy.”
Nói xong, anh lại kiếm một cái cớ: “Ngày mai em chơi với tôi vài ván, tiền thưởng này coi như tôi đưa em trước.”
Hướng Vãn Vãn: “…”
5 vạn tệ, nói chuyển là chuyển, không có chút chớp mắt do dự nào.
Mà cô muốn mua một món quà 3 – 4 ngàn tệ cho anh mà cũng không có tiền, còn cần phải tự mình tìm cách để đi kiếm tiền.
Hướng Vãn Vãn cúi đầu, cảm thấy rất chán nản.
Ánh mắt rơi vô tình rơi vào chiếc đồng hồ trên tay người đàn ông. Trước đây cô chưa từng thấy anh đeo đồng hồ, có lẽ hôm nay là sinh nhật nên mới đeo lên.
Hướng Vãn Vãn nheo mắt lại nhìn, chiếc đồng hồ này không còn quá xa lạ. Trước đây cô đã từng nhìn thấy nó trên một tạp chí nào đó, mơ hồ nhớ tới giá cả của nó là số tiền mà mẹ cô làm việc mấy năm cũng không mua được.
Dường như cô ngày càng nhận ra được khoảng cách quá lớn giữa hai người.
*
Sau sinh nhật của Cận Tập Ngôn, mối quan hệ của hai người trở nên có chút kỳ lạ.
Hướng Vãn Vãn phát hiện bình thường với ai anh cũng trưng ra khuôn mặt lạnh lùng, nhưng gần đây lại thích thân mật với cô. Có lẽ do lúc trước cô nói mình còn chưa tốt nghiệp, nên cho dù anh có thân mật thế nào, cũng giữ một khoảng cách an toàn nhất định.
Hai người dường như có một sự ăn ý ngầm, đều không nhắc đến những hành động nhỏ vượt quá bình thường đó.
Hướng Vãn Vãn ngày càng học chăm chỉ hơn. Trong lòng như tự an ủi mình…..ít nhất trở thành một người ưu tú xuất sắc như anh.
Điều đó mang lại sự tự tin rằng bàn thân có thể xứng đáng đứng bên cạnh anh.
Với sự giúp đỡ của Cận Tập Ngôn, điểm môn Toán của Hướng Vãn Vãn trong kỳ thi thử cuối cùng lớp 12 đã tăng lên đạt đến 138 điểm. Vì cô luôn học giỏi các môn khác, mà điểm toán của cô cũng tiến bộ nhiều như vậy, vậy nên tổng điểm và thứ hạng của cô cũng đã có sự đột phá.
Trước đây, vì môn Toán mà quanh năm suốt tháng đứng cuối lớp, nhưng nay đột nhiên vì môn Toán mà cô vững vàng ngồi ở vị trí thứ hai, chỉ kém người đứng đầu là Giản Tư Phồn vài điểm.
Ngay cả khi cô có nền tảng kiến thức vững vàng có thể vượt qua kỳ thi để vào đại học A, thậm chí có khả năng đạt được điểm số của trạng nguyên thành phố A năm trước.
Nhưng Hướng Vãn Vãn vẫn không thả lỏng một chút nào. Cận Tập Ngôn cũng không ngừng dạy thêm cho cô. Thậm chí thời gian dạy thêm buổi tối của hai người không hề rút ngắn, mà dường như ngày càng dài ra.
Vì kỳ thi đại học đang đến gần, mỗi một tiết học đều ở trạng thái căng thẳng, áp lực nhất. Hướng Vãn Vãn về nhà cũng không chỉ học thêm Toán, mà còn tổng kết lại toàn bộ những môn học đã học trên lớp.
Bất cứ khi nào, Cận Tập Ngôn đều sẽ ở bên cạnh cô và giúp cô giải quyết vấn đề kịp thời.
Hai người chung sống rất “hòa bình”.